Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 699: Thiên Ngoại Thiên

Tùy theo ánh sáng dịu dàng giống như nước trong tẩy rửa thân thể của Nhị Thần, những thứ thuộc về Tiên gia dần thu nhỏ lại.
Không lâu sau, Nhị Thần càng lúc càng giống Bạch Linh Miểu, khi Lý Hỏa Vượng mừng rỡ thì thân thể của cô biến trong suốt, cô đang biến mất!
Lý Hỏa Vượng hoảng sợ vội lấy ngọc liên hoa ra, khi nhìn thấy đối phương lại lần nữa ngưng tụ mới thở phào một hơi.
Có vẻ như đây là pháp khí cực kỳ lợi hại, nhưng nếu sử dụng không đúng cách e rằng tương đương nguy hiểm.
Thấy Nhị Thần bình thường, Lý Hỏa Vượng dùng lại chiêu cũ, đặt cái bệ liên hoa lên đỉnh đầu Bạch Linh Miểu.
Khi ánh sáng dịu dàng như nước trong tẩy rửa thân thể của Bạch Linh Miểu, thứ bị bóc ra khỏi người cô trước tiên là tấm da người trên mặt.
Sau đó là những thứ Tiên gia đan vào nhau, thứ rời đi cuối cùng là sát khí chiếm cứ tim cô.
Khi thấy Bạch Linh Miểu khôi phục bình thường Lý Hỏa Vượng liền dời ngọc liên đi, vội lắc người cô.
"Miểu Miểu! Miểu Miểu!"
Lý Hỏa Vượng vô cùng khẩn trương thấy Bạch Linh Miểu chậm rãi mở mắt ra mới thở phào một hơi.
"Lý sư huynh ... " Trong đôi mắt màu hồng của Bạch Linh Miểu giờ phút này tràn ngập ủy khuất cùng đau lòng.
"Không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi." Cảm thấy cực kỳ vui mừng, Lý Hỏa Vượng ôm chặt Bạch Linh Miểu vào ngực, vỗ nhẹ lưng của cô.
Tầm mắt của Lý Hỏa Vượng dần dời lên trên nhìn Gia Cát Uyên ở giữa không trung, vô thanh nói một tiếng đa tạ.
Nếu không phải Gia Cát Uyên thấy rộng biết nhiều nhìn ra tác dụng của ngọc liên này, Miểu Miểu không chừng thật sự xảy ra chuyện.
“Không khách khí, Lý huynh, chuyện vặt thôi. Tiểu sinh không ngờ công đức ngọc liên thập nhị phẩm ở chỗ của ngươi, trước kia ta tìm nó rất lâu.”
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, tay trái vòng qua nhượng chân của Bạch Linh Miểu, tay phải ôm eo bế cô lên, đi ra phòng tối. Nhị Thần lại trùm khăn đỏ trầm mặc đi theo.
Lý Hỏa Vượng cúi đầu hôn mái tóc trắng tỏa mùi thơm của Bạch Linh Miểu, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Ta biết trong lòng muội rất khó chịu, nhưng sự tình luôn có trình tự trước sau, đợi chúng ta vượt qua thiên tai chết người này rồi từ từ tâm sự được không?”
Nghe nhịp đập trái tim trong ngực Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu vùi đầu vào ngực của hắn khẽ gật đầu, so với trước kia, hiện tại Bạch Linh Miểu trầm mặc hơn nhiều.
Bạch Liên Giáo đào đường hầm dưới lòng đất không dài, Lý Hỏa Vượng rất nhanh vượt qua đại đường Bạch Liên, dọc theo bậc thang đi ra từ đường Bạch gia.
Hướng đại viện Bạch gia truyền đến tiếng đánh nhau, khiến lòng Lý Hỏa Vượng hơi trầm xuống, có vẻ như chuyện bên kia còn chưa xong, hắn đi nhanh chuẩn bị giúp đỡ.
Nhưng Lý Hỏa Vượng đi chưa vài bước thì mặt đanh lại, thân thể cứng ngắc tại chỗ, cảm giác của hắn cực kỳ nhạy bén phát hiện có cái gì đang nhìn chính mình.
Dần dần Lý Hỏa Vượng khẽ run, hắn cũng không biết tại sao mình run rẩy, nhưng thân thể dường như có ý tưởng riêng, biên độ run rẩy càng lúc càng lớn.
"Đó là ... " Lý Hỏa Vượng chậm rãi ngước đầu lên nhìn không trung tối đen.
Không trung đen ngòm giống như màn che từng lớp vén lên, lộ ra Di La Phạn Khí không ngừng trồi lên hụp xuống ở bên dưới, Thiên Đạo xoay chuyển chồng lên rất kỳ diệu, Hành Hoàng Đạo Tử chiếu rọi giáng phủ.
Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống gò má của Lý Hỏa Vượng, nhỏ lên tay Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu ngước lên từ ngực của Lý Hỏa Vượng, nhìn hắn cứng ngắc như đá, cũng ngước lên nhìn trên đầu hắn, nhưng không thấy gì cả.
"Lý sư huynh, sao thế?” Trong giọng nói của Bạch Linh Miểu chất chứa bất an.
Bạch Linh Miểu dùng tay kéo nhẹ đạo bào màu đỏ của Lý Hỏa Vượng, hắn há miệng càng lúc càng to ra.
Răng rắc!
Miệng hắn há to đến mức cằm trật khớp, từ trong cổ họng phát ra âm thanh dồn dập như tiếng cò kêu.
Âm thanh này phát ra giống như truyền nhiễm, gần như đồng hóa âm thanh ở bốn phía thành một.
Tiếng cò kêu quái dị truyền bá, một số rễ vươn ra từ bóng đen của Lý Hỏa Vượng.
Bạch Linh Miểu cảm giác được có cái gì trong bóng tối kéo giày của mình, cô sốt ruột mắt ngấn lệ kêu lên:
"Lý sư huynh!"
Tiếng cò kêu dồn dập chưa ngừng, nhưng Lý Hỏa Vượng nghe thấy Bạch Linh Miểu cầu viện, hắn cố gắng khép mắt lại, muốn ngăn thứ trên trời ảnh hưởng mình, nhưng đôi mắt trở nên hoàn toàn không phải của mình, hoàn toàn không có tác dụng.
Hai tay ôm Bạch Linh Miểu bỗng nhiên nâng lên, duỗi ngón trỏ và ngón giữa chọt mạnh vào mắt mình, hai tròng mắt bị hắn móc xuống.
Nhưng vô dụng, tròng mắt đầy tơ máu vẫn nhìn chằm chằm thứ trong bóng đêm.
Lý Hỏa Vượng nắm chặt hai tay bóp nát đôi mắt, tiếng hét thảm của hắn mới thay thế tiếng cò kỳ lạ, mọi thứ dần khôi phục bình thường.
Thân thể Lý Hỏa Vượng mềm nhũn cùng Bạch Linh Miểu trong vòng tay hắn ngã xuống đất.
Nhị Thần cùng Bạch Linh Miểu một người một bên vội nâng Lý Hỏa Vượng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận