Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1120: Thực (2)

“Toàn đánh rắm, trong Toàn Quang Kính ngay cả bóng dáng của bọn họ cũng không có, Huyền Tẫn, các ngươi lại đang lén lút giở trò gì, ngay cả thời gian thẩm vấn một người cũng không rút ra nổi sao?”
“Ta đã phái người trở về, nhưng bọn họ cũng không biết bay, trên đường cũng phải mất vài canh giờ.”
“Nhanh lên đi, tên này nếu đã là cao tầng của Pháp Giáo, hơn nữa còn tới từ Đại Tề, hắn ta nhất định biết được một ít tin tức mấu chốt.”
Lý Hỏa Vượng nói xong, liền trực tiếp xoay người lên ngựa chuẩn bị rời đi.
“Lý sư huynh, muội không đi theo huynh, nhưng huynh cũng phải nói xem huynh muốn đi đâu chứ?”
Nghe được thanh âm Bạch Linh Miểu phía sau, Lý Hỏa Vượng ngẫm nghĩ, mở miệng nói: “Đi Thanh Khâu.”
“Thanh Khâu? Vì sao?”
“Tu Chân ta biết, nếu muốn tu giả chỉ có thể đi tìm Tọa Vong Đạo, nhưng Tọa Vong Đạo toàn thế giới đều bị Xúc Xắc giết chết rồi, giờ nếu ta muốn tìm, chỉ có thể đi Phong Đô bên dưới Thanh Khâu tìm thôi.”
Nhưng mà Bạch Linh Miểu vẫn chưa nói gì, Huyền Tẫn lại mở miệng, trong giọng nói của hắn ta hiếm hoi mang theo ý thán phục: “Hay đấy, Tu Chân cộng thêm tu giả, biện pháp này hay.”
“Hửm?” Lý Hỏa Vượng nhìn về phía ảo tượng trước mắt.
“Biện pháp này Xúc Xắc tuyệt đối không lừa ngươi, biện pháp này nhất định hữu dụng.” Huyền Tẫn nói như đinh đóng cột với Lý Hỏa Vượng.
“Vậy sao? Sao ngươi chắc chắn như vậy?” Đối với việc Huyền Tẫn nói kiên quyết như thế, Lý Hỏa Vượng đa nghi trong lòng thầm nghĩ: “Tên này nói như vậy, sẽ không có mục đích gì chứ?”
“Yên tâm, chuyện này tuyệt đối không có khả năng khác, giống như âm dương tương khắc lại tương sinh, thật giả đã là như thế, chỉ cần ngươi tu giả, nhất định có thể bình ổn tẩu hỏa nhập ma của ngươi.”
Thấy đối phương đều nói như vậy, Lý Hỏa Vượng không hỏi gì nữa, sau khi hắn đánh giá Huyền Tẫn từ trên xuống dưới một hồi, hai chân nhấc lên về phía bụng ngựa, ra roi thúc ngựa chạy về phía Thanh Khâu.
Mà Lý Tuế ngồi ở phía sau Lý Hỏa Vượng, nhanh chóng vẽ ra hai đạo phù, dán trên lưng ngựa.
Bạch Linh Miểu đứng tại chỗ nghĩ tới lời vừa rồi, trên mặt cô mang theo vài phần kinh ngạc lại mang theo vài phần tò mò hỏi: “Huyền Tẫn đại sư, quả thật như lời ngươi nói?”
Thanh âm của Huyền Tẫn truyền đến từ trong lỗ đen của chiếc đạo bào màu đỏ kia: “Ta có thật hay không cũng không sao, chỉ cần hắn coi là thật là được.”
Nghe thấy câu này, Bạch Linh Miểu nhất thời lộ ra một tia đã hiểu, cô lập tức hiểu được tính toán của Huyền Tẫn.
Đúng là như vậy không sai, cho dù cách này là trò bịp của Xúc Xắc cũng không sao, chỉ cần Lý sư huynh cho rằng biện pháp này hữu hiệu, vậy nó liền hữu hiệu.
Sau khi hiểu được Huyền Tẫn thật sự đang giúp Lý sư huynh, Bạch Linh Miểu hành lễ với hắn ta: “Đa tạ Huyền Tẫn đại sư, Lý sư huynh tuy tính tình nóng nảy, nhưng lòng huynh ấy rất tốt, ý tốt của ngài huynh ấy sẽ cảm nhận được.”
“Ta không cần ý tốt của hắn, ta chỉ là không muốn chết mà thôi.”
Huyền Tẫn nói đến đây, nhìn về phía Bạch Linh Miểu bên cạnh, nghiêm túc đánh giá khăn trùm đầu đỏ của cô.
“Thân thể tà túy này thiết nghĩ không dễ dùng lắm nhỉ? Ta quen biết với phương trượng của Chính Đức Tự, nếu ngươi muốn, ông ta có thể giúp ngươi đúc lại nhục thể.”
“Thật sự có thể sao?!” Bạch Linh Miểu không khỏi kích động. Tuy rằng nói cô không đặc biệt để ý đến dung mạo bên ngoài, Lý sư huynh cũng không ghét bỏ, nhưng nếu có thể sửa lại vậy đương nhiên là tốt.
“Đây là điều tất nhiên, hiện giờ nếu chúng ta đã sinh tử có nhau, chút chuyện nhỏ này tự nhiên là phải giúp, huống hồ cũng không tính là gì, chúng ta đương nhiên là phải giúp đỡ lẫn nhau.”
“Vù” gió thổi nhẹ qua đồng cỏ vàng khô héo, cuốn vài chiếc lá cỏ khô.
Bầu trời lúc này u ám, đám mây giống như cục chì cũng đè xuống rất thấp, giống như tâm tình của Lý Hỏa Vượng lúc này.
Trải qua mấy ngày chạy bạt mạng trên đường, hắn đã đến Thanh Khâu, nhưng trước mắt thật sự được xưng là Thanh Khâu sao?
Thảm nhung như lụa xanh trước đây đã không thấy đâu, thay vào đó là cỏ khô ngã trái ngã phải héo úa.
Loại tình huống này còn tồi tệ hơn so với trước đây mình tới, nếu như nói trước đó cỏ chỉ ố vàng, vậy thì thảo nguyên hiện giờ phảng phất như sắp chết rồi vậy, hắn không khỏi có chút lo lắng cho Tôn Bảo Lộc.
Có điều so sánh với Thanh Khâu, phiền phức lớn của Lý Hỏa Vượng còn chưa giải quyết, hắn vẫn không có thời gian rảnh mà đi quản chỗ này rốt cuộc là như thế nào.
Hai chân Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng kẹp vào bụng ngựa, tuấn mã dán phù lục cưỡi về phía tòa thành xa xa.
Đó là thành đô của Thanh Khâu, cụ thể tên gọi là gì, Lý Hỏa Vượng nhớ có người từng nói với mình một lần, nhưng hiện tại hắn không nhớ rõ, điều duy nhất hắn nhớ chính là con đường phân trâu phân dê rắn chắc trên mặt đất kia.
Tuy rằng Khả Hãn Thanh Khâu tự mình chinh phục sa trường, nhưng trong tòa thành tràn ngập mùi gia súc này rất hiển nhiên vẫn có người quản sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận