Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 371: Phù (1)

Trong đầu chợt lóe lên linh cảm, Lý Hỏa Vượng trong lòng vui mừng, cậu hiểu được đối phương là đang làm gì: “Dùng đầu ngón tay cảm nhận hướng gió? Có gió? Ngươi tìm được lối ra rồi?”
Cao Trí Kiên nhanh chóng thu ngón tay lại, nhẹ gật đầu với Lý Hỏa Vượng, lấy tay chỉ chỉ về phía tây: “Chỗ … chỗ … chỗ … này. “.
“Cao Chí Kiên! Làm tốt lắm!” Lý Hỏa Vượng vui mừng bước tới, dùng tay vỗ mạnh lên vai của hắn, mang theo những người khác, lao về hướng hắn chỉ.
Hướng gió chỉ dẫn vốn dĩ không phải là đường thẳng, không ngừng xuyên qua các động đá vôi và hang động, khi thì lên lúc thì xuống.
Một bên vội vàng lên đường, Lý Hỏa Vượng một bên lần nữa đánh giá người cao lớn trước mặt.
Có thể nghĩ đến cách tìm kiếm lối ra trong tình huống này, Lý Hỏa Vượng không khỏi cảm thấy nhìn Cao Trí Kiên bằng con mắt khác. Đây không phải là cách mà tên ngốc bình thường có thể nghĩ ra được, quá khứ của hắn khẳng định có rất nhiều chuyện.
Có điều vào thời điểm nguy cấp này, cũng không có thời gian tìm hiểu bối cảnh của hắn.
“Cúi đầu, đỉnh hang đầu trước mặt giảm thấp xuống rồi.“ Mỗi người đều cúi thấp lưng, tiếp tục chạy về phía trước.
Cửa hang động này càng ngày càng hẹp, ngay tại lúc Cao Trực Kiên cơ thể to lớn nhất sắp không chui qua được, động bắt đầu mở rộng ra, từ nơi xa truyền đến một âm thanh quỷ khóc sói gào.
Lý Hỏa Vượng nghe thấy âm thanh này, trong lòng lập tức vui mừng, đó vốn không phải quỷ thật đang gào, mà là tiếng gió thổi qua động đá vôi có chút nhỏ hẹp.
Cao Trí Kiên không tìm nhầm chỗ! Nơi này có lối ra!
Những người khác cũng đều biết điều này, mặc dù chạy ở nơi này còn lo lắng sợ hãi lâu như vậy, mỗi người đều đã kiệt sức, nhưng vẫn là ép ra một chút sức lực cuối cùng, hướng về phía trước.
Xuyên qua từng động đá vôi quanh co, bên ngoài bỗng nhiên sáng lên, một cửa hang nghiêng nghiêng xuất hiện ở trên trần hang động, gió chính là thổi tới từ nơi đó .
Từ bên trong đó tỏa ra ánh sáng, đây không phải là loại ánh sáng trước đây của Vũ Sư Cung, mà là ánh trăng màu xám nhạt. Trong vô thức, bên ngoài trời đã tối.
Bọn hắn đi đến dưới luồng ánh sáng bạc, giống như là ếch ngồi đáy giếng nhìn những vì sao trên đỉnh đầu.
Rất hiển nhiên đây vốn không phải là lối ra mà bọn họ đã đi vào, nhưng ít nhất nó quả thực là lối ra.
Trong hang động lồng vào nhau dưới Thanh Khâu, đám người Lý Hỏa Vượng đứng dưới một vùng ánh sáng bạc, nhìn lối ra bên ngoài.
"Cao như vậy, hơn nữa còn gần như thẳng đứng, làm sao có thể leo lên?" Cẩu Oa ngẩng đầu, nhìn bầu trời sao ngoài động và nói với vẻ khó khăn.
Đối với những người khác, loại chuyện này có thể là vấn đề lớn, nhưng đối với Lý Hỏa Vượng hiện tại mà nói lại rất dễ dàng giải quyết, cho dù cậu không giải quyết được thì người bên cạnh cậu cũng có cách giải quyết khác.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn Bạch Linh Miểu, hất hất cằm với cô ấy, trên khuôn mặt Bạch Linh Miểu lộ ra một chút do dự, nhưng cuối cùng cô ấy cũng gật đầu, dùng khăn trùm đầu màu đỏ phủ lên đầu mình.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng hơi ngưng đọng, không nói gì cả.
"Thùng thùng thùng! Đầu đeo khăn, chân giẫm đất tử vi. Hôm nay, Thượng Quan nhiều cát lợi, Nam Đẩu dựa Bắc Đẩu, Nam Đẩu lục tinh nhất trường gia trú, nội khẩu Bắc Đẩu nhiều tử vi!"
Cùng với tiếng trống và thần điều, Bạch Linh Miểu bị Tiên gia nhập hồn, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía những vì sao lấp lánh trên bầu trời qua chiếc khăn trùm đầu màu đỏ.
Cơ thể của Bạch Linh Miểu bắt đầu co giật trong một thời gian ngắn, khi co giật kết thúc, cô ấy trực tiếp cướp lấy sợi xích sắt dùng để trói Lý Hỏa Vượng trên người Cao Trí Kiên, ngay sau đó cơ thể cô ấy lập tức đổ gục xuống đất như không có xương.
Cô ấy uốn éo cơ thể mềm nhũn của mình, như một con rắn bò lên vách hang trơn nhẵn.
Vách hang gần như thẳng đứng, nhưng Bạch Linh Miểu lại bò đến cửa hang với tốc độ cực nhanh như đang đi trên mặt đất.
Rất nhanh, sợi xích dùng để trói Lý Hỏa Vượng đã được ném xuống, rơi xuống trước mặt những người khác, rắc rối được giải quyết một cách dễ dàng.
“Mọi người lên trước đi, ta chặn phía sau.” Lý Hỏa Vượng đứng yên dưới ánh trăng, cảnh giác nhìn bóng tối bên ngoài ánh trăng.
“Lý sư huynh, huynh bị thương như vậy rồi, hay là huynh lên trước đi.” Tôn Bảo Lộc nhìn vết thương trên người Lý Hỏa Vượng, rất lo lắng nói.
Khó trách cậu ấy nghĩ như vậy, bộ dạng của Lý Hỏa Vượng thật sự quá thê thảm, ngón tay cụt trên tay trái kia còn đang chảy máu, da thịt trên ngực cũng đã bị lột sạch quá nửa, trên người không còn chỗ nào tốt.
“Lề mề cái gì, bảo các đệ lên thì mau lên đi!” Lý Hỏa Vượng trực tiếp từ chối ý tốt của cậu ấy.
Cậu hiểu rõ dưới tình huống này, thực lực của mình là mạnh nhất, trong quá trình rút lui, nếu thật sự xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, mình cũng có thể ứng phó được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận