Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 73: Phật tổ

Nhắc tới việc thiện, Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ tới chuyện phát sinh buổi tối hôm đó, cậu nhìn lão hòa thượng trước mắt khẽ thở dài một hơi. "Đừng để ý nhiều, cứ đợi đi, chùa miếu này tuy ô uế chút, nhưng ít nhất sẽ không đói."
"Đến đây, tiểu đạo sĩ, tôi dẫn cậu đến chỗ tôi làm việc xem thử, chỗ đó rất lớn." Lão hòa thượng hưng trí bừng bừng lôi kéo Lý Hỏa Vượng đi ra ngoài cửa.
"Mặt trời lên cao như vậy, đợi chút rồi đi." Lý Hỏa Vượng lại không mấy hứng thú, cậu không có hứng thú ngắm cảnh gì đối với chùa miếu này.
"Cậu đi đi! ! Cậu đến xem tuyệt đối sẽ không hối hận! Rất nhiều thứ hay ho đó!" Lý Hỏa Vượng ở dưới lão hòa thượng nài ép lôi kéo đi ra khỏi phòng.
Đi theo hòa thượng này vòng trái vòng phải một hồi, Lý Hỏa Vượng đi tới một cái đại viện rộng mở lộ thiên của chùa Chính Đức.
Đến nơi đây, cậu mới phát hiện chùa Chính Đức này cũng thật lớn.
"Đang đang đang!" Trong viện bụi đất bay lên, một ít tăng nhân hổ khẩu cột băng gạc cầm búa và đục đang điêu khắc tượng phật.
Tượng phật sắp thành hai hàng, một trái một phải kéo dài hướng về đại viện xa xa.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, đầu trọc của tăng nhân lập lòe phát sáng, họ đổ mồ hôi hết sức chăm chú điêu khắc tác phẩm nghệ thuật của mình.
"Ông là đang làm việc ở đây sao? Hoàn cảnh không được tốt lắm." Lý Hỏa Vượng đưa tay nhíu mày bịt mũi, tránh để hít vào tro bụi.
"Đúng vậy, tôi phụ trách dời đi đá vụn, trong tượng phật này cũng có một phần lực của tôi." Lão hòa thượng tựa như cực kỳ tự hào đối với chức vị của mình.
Hai người đi ở giữa hai hàng tượng phật vẫn chưa tạc xong, quan sát tác phẩm hình thái khác nhau này.
Thỉnh thoảng có tăng nhân đi qua bên cạnh bọn họ cũng không ngăn cản, hoàn toàn xem họ như không tồn tại.
"Chùa Chính Đức tạc mấy thứ này khẳng định không phải để bản thân dùng, vừa thấy đã biết là bán cho khách hành hương. Xem ra tăng nhân này năng lực kiếm tiền rất mạnh." Lý Hỏa Vượng âm thầm châm chọc.
Nhưng trải qua chuyện trước đó, Lý Hỏa Vượng ngược lại không cảm giác bất ngờ chút nào đối với chuyện này.
"Đây còn chưa hết đâu! Phía trước còn có nữa!" Lão hòa thượng hưng phấn nói, muốn đi về phía cánh cửa phía trước.
Nhìn ông ta đi ở phía trước, Lý Hỏa Vượng nhấc chân đuổi theo, bỗng nhiên tinh thần của cậu chợt hoảng hốt, thân thể có chút lảo đảo.
"Này này, tiểu đạo sĩ, cậu làm sao vậy?" Thấy tình huống không đúng, lão hòa thượng vội vàng chạy đến đỡ.
"Có chuyện gì vậy?" Chờ Lý Hỏa Vượng đứng vững trở lại, dùng sức lắc lắc đầu, cái loại cảm giác khác thường kia dần dần biến mất.
"Không có gì chứ? Cảm nhiễm phong hàn? Hay là trở về nghỉ ngơi?"
Lý Hỏa Vượng từ chối thiện ý của lão hòa thượng. "Không sao rồi, tôi khỏe mà, tiếp tục đi đi."
"Được, dù sao có cảm nhiễm phong hàn thì cũng cần phơi nắng nhiều hơn, vậy chúng ta tiếp tục đi về phía trước xem."
Lý Hỏa Vượng nghe ông ta nói như vậy, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chan trên đỉnh đầu. "Chẳng lẽ bị cảm nắng? Mới qua năm mới chưa bao lâu mà? Mình cũng không cảm giác thấy nóng gì."
Sau khi cảm giác thân thể không có gì khác thường, Lý Hỏa Vượng nhấc chân muốn đi theo lão hòa thượng.
Nhưng chân vừa nâng lên, cậu phát hiện thanh âm bốn phía đã xảy ra biến hóa, không còn là tiếng búa đục va chạm vào tảng đá nữa, mà biến thành thanh âm của da thịt va chạm cùng một chỗ.
"Hả?" Lý Hỏa Vượng nghi hoặc quay đầu, nhìn về phía tượng đá bên phải, thân thể nháy mắt cứng lại.
Tượng đá vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là một đống thịt trắng bóng, đây đều là hòa thượng vừa mới điêu khắc tượng phật, bọn họ thành tín nhắm mắt dồn cục lại cùng một chỗ, thân thể giống như giòi trắng không ngừng mấp máy, làm một ít chuyện nam nữ mới có thể làm.
"Đây là... đây là?" Lý Hỏa Vượng hai mắt mở to lui về phía sau một bước.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi ngẩng đầu, híp mắt nhìn thái dương chói mắt ở đỉnh đầu, mình cũng không có hoa mắt.
Cậu chậm rãi xoay người, nhìn về phía những pho tượng phía trước phía sau mình, không có gì bất ngờ xảy ra, chúng đều thay đổi, ở dưới ánh mặt trời sáng ngời, đã có mấy chục tòa núi thịt.
"Đạo sĩ! Đi nhanh lên!" Lão hòa thượng ở phía trước hưng phấn hô, giống như giống một đứa nhỏ đang vội vã khoe đồ với bạn vậy.
Lý Hỏa Vượng run run hít sâu một hơi, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, đi qua cánh cổng thật lớn, lại là một đại viện rộng mở xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Nơi này vẫn là núi thịt trùng trùng, chỉ là bên trong núi thịt này không chỉ là người, mà còn có một vài thứ khác, ví dụ như heo.
Chúng nó đao đớn gào thét, nhưng tòa núi thịt hình thành từ các hòa thượng vẻ mặt thành tín này giống như nước bùn, kéo bọn chúng vào.
"Cậu xem, những tượng kỳ lân cùng sư tử bằng đá này thật sự giống, tôi muốn có tay nghề thật tốt như thế này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận