Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 121: Nhà kho (1)

“Xác chết vùng dậy rồi!” Lý Hỏa Vượng bị dọa tới run rẩy, mạnh mẽ lùi về sau một bước, lập tức lại rút kiếm ra.
Ngay khi những người khác nhìn thấy cảnh này và đang hỗn loạn tìm kiếm vũ khí, Sỏa Tử đẩy vẻ đờ đẫn há to mồm: “Ọe...”
Bùn đen có mùi tanh hôi lẫn với nước hồ được hắn nôn ra ngoài từng bãi lớn.
Sau khi tất cả những thứ trong bụng đều bị nôn ra xong, Sỏa Tử nằm nghiêng ở đó, thở hổn hển, tiếp theo sắc mặt cũng nhanh chóng hồi lại huyết sắc.
"Trời ơi, Lý sư huynh, huynh còn biết cải tử hoàn sinh! Làm thế nào được vậy?” Cẩu Oa vui mừng ngạc nhiên chạy tới, đỡ Sỏa Tử dậy.
Lý Hỏa Vượng không quan tâm đến cậu ấy, nhanh chóng chạy đến bên cạnh những người chết đuối khác để cứu bọn họ. Nói không chừng có người còn chưa chết giống như Sỏa Tử, chỉ là sặc nước mà ngất đi thôi.
Nhưng điều khiến người ta đáng tiếc chính là chỉ có mình Sỏa Tử như vậy, sau khi Lý Hỏa Vượng bận bịu một hồi, những người chết đuối khác cũng không có bất kỳ dấu hiệu hoàn dương lại nào.
Dù thế nào, khó khăn lắm mới sống lại cũng là một chuyện tốt, một đám người vây quanh Sỏa Tử đang sưởi ấm và hỏi han ân cần. Bầu không khí trong phòng bếp cũng không đến mức kìm nén như trước đó nữa.
Đối mặt với sự quan tâm của người khác, Sỏa Tử kìm nén một lúc lâu, cuối cùng cũng thốt ra một lời. "Ta... Ta... Ta đói!"
"Đói hả? Được! Vậy chúng ta ăn thịt! Lúc mới vào ta đã thấy ở đây có nuôi lợn! Ta đây sẽ đi giết một con ngay."
Cẩu Oa chộp lấy con dao làm bếp trên thớt ở bên cạnh, vội vàng đi ra ngoài.
Không lâu sau, chiếc nồi sắt đã được lấy ra kia lại được đặt lại trên bếp củi, sau khi nước sôi, những miếng thịt heo béo ngậy được ném vào trong để nấu.
Không lâu sau, khi Tiểu Mãn rắc một ít muối, mùi thịt lập tức tỏa ra bốn hướng.
Bận bịu cả một đêm rồi, không chỉ có một mình Sỏa Tử đói. Lý Hỏa Vượng rút thanh trường kiếm ra, chọc lấy một miếng thịt heo lớn từ trong nồi và gặm nó như gặm trái cây.
Vừa gặm thịt, trong đầu Hỏa Vượng vừa suy nghĩ về những chuyện khác. “Trại thủy tặc này lớn như vậy, không chỉ có thể thu hoạch được mỗi thịt lợn như vậy được.”
"Hai chiếc xe lừa còn có đồ đạc trên đó đều chìm xuống nước rồi, đồ cần dùng trên đường đi, mình bắt buộc phải tìm về từ trong thủy trại này mới được.”
Lý Hỏa Vượng nhìn thịt sôi ùng ục trong nồi, trong lòng đang bàn tính việc phải làm tiếp theo.
Cho dù trước đó đã xảy ra chuyện gì, nếu sự việc đã xảy ra rồi vậy thì nên đặt xuống, phải nhìn về phía trước.
Ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm được thứ mình muốn ở nơi này, sau đó dẫn những người khác rời khỏi đây.
"Hơn nữa tốc độ phải nhanh, chúng ta không thể lưu lại đây lâu, nếu nói có thứ gì đó đáng sợ hơn cả một trại đầy thi thể thì đó chỉ có thể là một trại đầy thi thể thối rữa. Người chết cho dù không động đậy, nhưng cũng có cách khác để giết người.”
Lý Hỏa Vượng há to miệng, xé lấy miếng thịt trên mũi kiếm, nhìn về phía những người khác đang nhai ngấu nghiến: “Ăn no chưa? Ăn no rồi thì làm việc.”
Những người khác mặc những bộ y phục đã được lửa hong khô vừa gặm thịt trong tay vừa đi theo Lý Hỏa Vượng đang cầm kiếm ra ngoài phòng bếp.
Cậu không lục lọi trong bãi lau sậy như ruồi không đầu mà đi thẳng về phía từ đường của Nguyên gia, nơi rách nát này quá lớn cũng quá loạn, mình cần một người bản địa dẫn đường.
"Đừng... đừng giết ta!"
Người thiếu niên sợ tới mức tè ra quần trước đó bị Lý Hỏa Vượng dùng kiếm đẩy vào góc tường, trên khuôn mặt gầy gò tràn đầy vẻ kinh hãi.
Lý Hỏa Vượng lười phí lời với người này, hỏi hắn ta: “Thủ lĩnh của các ngươi cất tiền cướp được ở chỗ nào?”
"Nhà kho! Nhà kho của tổ gia gia! Tất cả tiền cướp được đều để ở đó.” Người thiếu niên nhanh chóng nói hết tất cả những gì mình biết ra.
Vết máu trên người Lý Hỏa Vượng, người đang đứng trước mặt hắn ta còn chưa khô, chỉ riêng ngửi mùi máu tanh trên người cậu thôi, Nguyên đại lang đã cảm thấy quần mình có chút ướt rồi, không dám có chút tâm tư nhỏ nào khác.
Lúc này trời sớm đã nhá nhem tối, một đám người cầm đá huỳnh quang đi theo người thiếu niên đó quanh quẩn trong trại lau sậy này.
Dưới ánh đèn huỳnh quang xanh đen, mọi thứ đẫm máu xung quanh đều giống như ma quỷ, cơ thể thiếu niên nhút nhát không tự chủ được mà run lên.
Đột nhiên cơ thể hắn ta cứng đờ, quay đầu lại và nằm bò xuống xác một người phụ nữ bên vệ đường, gào khóc thảm thiết.
Lý Hỏa Vượng tiến sát đến, cúi người xuống, nhìn rõ nửa khuôn mặt còn lại của nữ nhân.
Người phụ nữ này trông không lớn tuổi lắm, trong đôi mắt phượng chứa đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng.
“Người này là gì của ngươi?” Lý Hỏa Vượng lạnh lùng hỏi.
“Nàng ấy là vợ ta!” Thiếu niên đáp với giọng nói run rẩy: “Ta rất thích nàng ấy, nhưng nàng ấy chết rồi. Cha ta, mẹ ta cũng chết hết rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận