Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 609: Mì (1)

Còn có cả gương bát quái trong tay ông ta nữa, nhìn qua cũng biết đó chính là pháp khí mạnh mẽ dùng để hàng yêu trừ ma, cũng không biết nếu dùng tiền mua thì tốn bao nhiêu.
Ngay khi Lữ Tú Tài còn đang nghĩ như vậy, tiếng Trần Hạt Tử niệm chú trở nên càng nhanh hơn.
Chú ngữ dừng lại, Trần Hạt Tử giơ gương bát quái lên chiếu về phía đám người bên ngoài.
"Càn khôn vô cực, thiên địa chính pháp!"
Ánh sáng cực kỳ chói mắt từ trong gương bắn ra ngoài, tựa như một ngọn giáo đâm xuyên qua thân thể tất cả mọi người.
Trong tiếng kêu gào thê thảm, tất cả mọi người bên ngoài cửa sổ bị gương bát quái trong tay Trần Hạt Tử chiếu vào đều hoá thành một bãi bùn nhão màu đỏ.
Đứng trong căn phòng ngủ hỗn loạn, Lữ Tú Tài trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy, hắn ta không thể ngờ lão già mù trước mặt lại dám giết toàn bộ nhóm Quỳ Gia, giết sạch không chừa một ai.
"Ngươi không phải cao nhân đắc đạo trừng trị cái ác sao? Sao còn giết người lương thiện? Sao không giống với những gì lão già kia dạy ta?"
Lúc này, Trần Hạt Tử đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Lữ Tú Tài, mặc dù ông ta mù, nhưng hành động này của đối phương vẫn khiến Lữ Tú Tài đổ mồ hôi lạnh.
"Ôi chao, sao phòng vẫn còn một người thế này?" Trần Hạt Tử nói, sau đó liền giơ tấm gương về phía Lữ Tú Tài.
Uỵch, Lữ Tú Tài lúc này sợ tè cả ra quần, hắn ta run rẩy giơ cao đồng tiền trong tay lên, dùng sức lực lớn nhất hô lên: "Đừng... đừng giết ta! Sư phụ ta là Lý Hỏa Vượng!"
Nghe nói như thế, lúc này Trần Hạt Tử mới ngừng lại.
Lữ Tú Tài dường như đã tìm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng cầu khẩn với Trần Hạt Tử: "Cao nhân, ngươi biết sư phụ ta đúng không? Nể mặt sư phụ, ngươi tha cho ta một lần đi, ta thật sự không quen biết những người bên ngoài kia!"
Trần Hạt Tử đi qua, tiện tay lấy mấy đồng tiền trong tay Lữ Tú Tài:
"Lý Hỏa Vượng, Cẩu Hoả Vượng cái gì, ta không biết, nhưng năm đồng tiền này cũng không tệ lắm, có chút linh khí, coi như là tiền để mua mạng của ngươi.”
Trần Hạt Tử ước lượng mấy đồng tiền cũ trong tay, sau đó cầm lá cờ trắng của mình, quay người rời đi.
Chờ Trần Hạt Tử đi khỏi một lúc lâu, một trận gió nhẹ thổi qua, toàn thân Lữ Tú Tài mới rùng mình một cái tỉnh táo lại.
Hắn ta như người trong mộng mới tỉnh lại nhìn một vũng máu thịt ở trước cửa, Quỳ Gia trước mặt hắn ta thì vô cùng cường đại, thế mà bây giờ cũng chết rồi, Quỳ Gia ở trước mặt lão già mù kia ngay cả con kiến cũng không bằng.
Hành động của lão già mù đã đánh cho tâm thái dương dương tự đắc của Lữ Tú Tài tan biến hết.
Lão già này không giống với sư phụ Lý Hỏa Vượng của mình, Lý Hỏa Vượng mặc dù có chút lạnh lùng với cả hay vui buồn thất thường, nhưng xưa nay hắn chưa từng tuỳ tiện giết người, là cao nhân trong miệng lão già nhà mình, còn lão mù loà thì khác, chỉ cần lão ta muốn, lúc nào cũng có thể lấy mạng của mình!
Nghĩ đến cái này, một nỗi sợ hãi bao phủ lấy trái tim Lữ Tú Tài, khiến thân thể của hắn ta nhịn không được run rẩy, vừa rồi nếu như mình không có năm đồng tiền để mua lại mạng, chỉ sợ kết quả của mình và đám người Quỳ Gia cũng sẽ giống nhau.
Sợ hãi qua đi, trong tim hắn ta tràn ngập sự không cam lòng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mình ở trong mắt người khác lại không đáng một đồng. Hắn ta cũng muốn trở nên giống Trần Hạt Tử!
Không học được gì từ người Lý Hỏa Vượng, nhưng hắn ta lại học được một điều từ chỗ lão già mù, ăn ngon mặc đẹp, chơi gái thì không phải là bản lĩnh! Mình phải trở nên lợi hại như lão mù kia thì mới tính là có bản lĩnh!
Vừa nghĩ tới mạng của tất cả mọi người chỉ trong một ý niệm của mình, thân thể Lữ Tú Tài liền kích động run lên không ngừng.
"Ta... Ta muốn trở về tìm sư phụ! Ta nhất định phải cầu hắn dạy cho ta phép thần thông!" Lữ Tú Tài nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng, leo tường đi về hướng khác.
"Ài, tiểu sinh hỏi kiểm tra ngươi nhé, Đại Tề này là do ai thành lập? Ta tin rằng ngươi cũng không biết, nói cho ngươi hay, sau khi thiên tai đen tối hạ xuống, nhờ có đại tướng quân Tề Lỗ dẫn theo tộc nhân phiêu bạt qua biển tới đây.”
"Lúc ấy nơi này đều là vùng hoang dã, các loại Đạo quốc, Phật quốc lớn nhỏ cái gì cũng có, nhờ đại tướng quân Tề Lỗ chinh chiến nam bắc, cuối cùng khi hắn chín mươi lăm tuổi đã thành lập vương thành Đại Tề này, đồng thời cháu của ông ta là Tề Hằng đã thống nhất thiên hạ trong tay, năm đó Giam Thiên Tư cũng là do hắn sáng lập."
"Grừ..." Màn Thầu vừa nghiêng đầu tựa vào Hắc Thái Tuế vừa quan sát vị thư sinh trước mặt, là một con chó, nó thực sự không hiểu đối phương đang nói cái gì cả.
Trong xe ngựa, ngoại trừ Hắc Thái Tuế chiếm hơn phân nửa, chỗ trống còn lại đều bị sách và tranh chữ của Gia Cát Uyên lấp kín, hắn ta cũng không thèm để ý mà ngồi bên trong đống sách lảm nhảm không ngớt với Màn Thầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận