Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 102: Khăn trùm đầu đỏ (2)

Lý Hỏa Vượng lần nữa đánh giá lại người đàn ông đứng trước mặt, còn có nụ cười mười phần tự nhiên ở trên mặt của hắn.
“Ta đang trị rồi, đan dược cũng đã xuống bụng, cũng phải đợi thuốc phát huy hiệu quả chứ.”
Lý Chí với vẻ mặt cứng nhắc đứng đó không ngừng lắc đầu. “Ngươi thế này không ổn, ta đã từng gặp qua đạo sĩ khác, lợi hại lắm, tùy tiện vẽ một bức hoàng phù đốt thành tro uống với nước, không cần biết là bệnh gì, vèo một cái là khỏi rồi.”
Lý Hỏa Vượng cười nhẹ, cảm nhận được bầu không khí thoải mái này, cậu cảm thấy hiện tại là một thời điểm không tồi.
“Lý Chí huynh, chúng ta có thể nói chuyện không? Liên quan đến thê tử của huynh, nàng ấy gần như không phải là người thường đúng chứ, Nhị thần của các Khiêu đại thần khác cũng như vậy sao?
Nụ cười trên mặt của Lý Chí đông cứng lại. “Lý chân nhân à, ngươi nói toẹt ra vậy thì không còn gì thú vị nữa rồi, ngươi cũng là ngươi tu đạo, những bí mật trên người ngươi, khẳng định cũng sẽ không nói toàn bộ cho ta đúng chứ?”
“Ta có hỏi ngươi, đám thiên tàn địa tật này là tìm từ đâu ra không? Không có đúng chứ?”
Nói xong, Lý Chí cười mỉm dùng tay vỗ vỗ áo choàng màu đỏ của Lý Hỏa Vượng, dẫn theo vợ của hắn ta quay người rời đi.
Rất hiển nhiên, tuy rằng bình thường nhìn Lý Chí có vẻ vô cùng khéo nói, thậm chí sau lưng còn hay phàn nàn Tiên gia, cảm giác như không quan tâm điều gì, nhưng điều này rõ ràng là giả vờ.
Lý Hỏa Vượng ngẫm nghĩ một hồi, quay người trở về phòng tiếp tục chăm sóc Bạch Linh Miểu.
Canh ba đêm hôm đó, cậu đang ngủ chập chờn, bị một hồi tiếng gõ cửa sổ làm giật mình thức giấc.
“Cọt kẹt” Cửa sổ gỗ bị mở ra không một tiếng động, một đôi giàu thêu hoa màu đỏ máu đang đứng ở trên, nhẹ nhàng đung đưa.
Lý Hỏa Vượng nhận ra đôi giày này, đây là giày của Nhị thần, ả ta đã tự mình tìm đến.
Lý Hỏa Vượng ngẫm nghĩ, dùng giọng điệu cực kỳ thấp nói với đôi giày thêu hoa đó: “Khu rừng đầu thôn, tôi lập tức đến đó.”
Nhìn thấy đôi giày đó từ từ thu trở về, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, trở người bước xuống giường bắt đầu mặc quần áo.
Không lâu sau, dưới ánh trăng bao phủ, Lý Hỏa Vượng liền đã đến được bên trong khu vườn tối đen ở bên ngoài, ngay sau đó, cậu đã nhìn thấy được Nhị thần đang đứng không nhúc nhích dưới một cái cây.
Lý Hỏa Vượng cảnh giác nhìn về phía hai bên một chút, sau khi không phát hiện ra bóng dáng của Lý Chí mới đến gần lại. “Nhị thần cô nương, cô có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Nhị thần lại lần nữa nhất ngón tay đang chảy máu lên, lại lần nữa bắt đầu viết chữ lên khăn che đầu màu đỏ của mình.
Khoảng cách quá xa, Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy rõ, cậu vô thức đến gần về phía của khăn che đầu màu đỏ.
“Ngươi…phải…cẩn…thận…”
Viết được một nửa, Nhị thần không hề báo trước đột nhiên giơ hai tay lên, móng tay màu đen dựng thẳng, hung hăng đâm vào cổ của Lý Hỏa Vượng.
“Bùm!” Cơ bắp toàn thân đột nhiên căng cứng của Lý Hỏa Vượng nắm chặt lấy khăn che đầu màu đỏ trước mắt, chân phải giơ lên, đạp mạnh vào bụng của ả ta.
Tuy rằng tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng hai bên cổ của Lý Hỏa Vượng đã xuất hiện bốn cái lỗ máu giàn giụa.
Run rẩy lấy ra mấy viên đan dược cầm máu nhét vào miệng, ánh mắt của Lý Hỏa Vượng nhìn về phía Nhị thần mặc y phục đỏ tím trước mặt.
Nhưng mà khi cậu nhìn thấy gương mặt của người đó, đột nhiên sững sờ.
Tuy rằng ngũ quan của người này biến dạng, hơn nữa trên mặt đồng thời có các đặc trưng của các loại động vật như có vảy rắn, lông nhím, tai cáo.
Nhưng mà dựa vào một vài dấu vết còn sót lại của con người, cậu vẫn có thể nhìn ra được, người này rõ ràng là hình dạng của Lý Chí.
Không, hẳn là dáng vẻ nữ của Lý Chí, trên làn da con người còn sót lại của nàng ta được bôi phấn.
Một nửa răng nanh nhô ra ngoài miệng thú thì không còn cách nào, nhưng mà bên miệng anh đào lớn còn lại còn đặt biệt tô son đỏ.
Thấy Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy được bộ mặt thật của mình, “Lý Chí” lấy tay che miệng, giống như hồ ly vậy, bật cười một cách cực kỳ sắc bén.
“Đã thăm dò nửa ngày rồi, tâm tố này của ngươi thì ra là một thứ vô dụng, không bị người khác cướp đi trước, vận may này của ngươi xem ra thật sự tốt.”
“Đã thăm dò nửa ngày rồi, tâm tố này của ngươi thì ra là một thứ vô dụng, không bị người khác cướp đi trước, vận may này của ngươi xem ra thật sự tốt.”
Âm thành này có hai tiếng, một tiếng ở trước mặt, tiếng còn lại ở tứ phía bên trong khu rừng tối mù mịt.
“Tùng tùng tùng!” Tiếng trống vừa dai dẳng vừa dày đặc truyền đến từ trong khu rừng.
“Mời thần đây !”
“Mời thần đây !” Cùng với giọng nói vang dội độc nhất của Lý Chí truyền ra từ trong rừng, thân thể quái dị của Nhị thần cũng bắt đầu phối hợp bắt đầu run rẩy cơ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận