Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 807: Ngụ

"Nói thì đơn giản, trước tiên không bàn đến việc lão ta có đang lừa chúng ta hay không, trước tiên ông hãy nghĩ xem những thứ mà ta biết có thể hữu dụng cho việc đỡ đẻ sao? Hơn nữa ta học qua việc đỡ đẻ từ lúc nào chứ? Huống hồ lại còn đỡ đẻ cho một người đàn ông?”
Trong lãnh cung hoang vắng lạnh lẽo, Lý Hỏa Vượng mang theo chút bất mãn nhìn ảo giác hòa thượng trước mắt.
Lý Hỏa Vượng không phải là một người gan vàng dạ sắt nhưng vào lúc này, rõ ràng là hắn không có sức để tâm đến một lão thái giám đang mang thai không rõ lai lịch.
Phải biết rằng đây là Đại Tề, không phải Đại Lương, có trời mới biết lão này có phải là một cái bẫy hay không.
Điều quan trọng nhất đối với mình bây giờ là nhanh chóng trở về, nói với Giam Thiên Tư về chuyện Nhân vương thông đồng lén lút với Pháp Giáo.
“Đi thôi!” Lý Hỏa Vượng nói xong xoay người định rời đi, nhưng mới đi được mấy bước, sau lưng Lý Hỏa Vượng truyền đến một tiếng hét cực kỳ bi thảm, chỉ nhìn thấy thái giám kia một tay cầm đao sắc bén đâm vào bụng căng phồng kia của mình, nước ối và máu tươi trộn lẫn thành một loại chất lỏng giống như mủ, từ trong kẽ hở phun ra.
Thấy Lý Hỏa Vượng không giúp đỡ, xem ra ông ta dường như muốn tự đỡ đẻ cho mình.
Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, hòa thượng nào thể ngồi yên, ông vò đầu bứt tai chặn trước mặt Lý Hỏa Vượng một lần nữa.
“Đạo sĩ, cứu ông ta đi mà, tục ngữ nói rất hay, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, cho dù không cứu ông ta thì đứa bé trong bụng ông ta kia cũng không có tội tình gì mà.”
"Phúc tu mấy kiếp mới có thể đầu thai làm người, đây là một mạng người đấy.”
Nhìn hòa thượng trước mặt, Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một tiếng, một tay dùng lực ấn ấn huyệt thái dương của mình: "Được! Ông có thiện tâm, ông là Bồ Tát sống, muốn cứu thì ông tự mình đi cứu đi.”
Hòa thượng nhất thời chưa phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra, nhưng ngay lập tức ông liền phát hiện sự khác biệt của cơ thể mình.
“Ta sống rồi, ta sống rồi.” Hòa thượng đầy vẻ kinh ngạc vui mừng vỗ vỗ cái đầu trọc của mình và nhảy cẫng lên như một đứa trẻ.
"Ông không phải muốn cứu người sao? Còn không đi đi, ta cũng không trụ được quá lâu đâu."
“Ồ, đúng đúng đúng!” Hòa thượng hoàn hồn lại, vội vàng đi về phía thái giám kia.
Có điều, đối mặt với cảnh tượng máu me trước mắt, hòa thượng tỏ ra có chút khoanh tay bất lực, rất rõ ràng rằng đối với việc đỡ đẻ, dường như ông cũng không thạo cho lắm.
Thấy có người tới cứu giúp, tên thái giám trông có vẻ đã sắp chết cũng không quan tâm nổi người này từ đâu tới, đầu đầy mồ hôi mà vội vã chống đỡ cơ thể dậy.
Ông ta hé đôi môi nứt nẻ, run rẩy nói với hòa thượng: “Đại sư phụ, đừng giữ mẹ, hãy giữ con. Nhất định phải giữ con. Ta chết cũng không sao, chỉ cần Vương gia có con nối dõi, cho dù là chết, ta có xuống âm tào địa phủ cũng sẽ không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông.”
“Ồ ồ!” Hòa thượng liên lục gật đầu, vội vàng quỳ trên mặt đất, hai tay nắm lấy cái kéo trên bụng ông ta, dùng sức kéo xuống.
“Á á á!” Cùng với tiếng kêu xé gan xé phổi của thái giám, máu tươi và nước ối từ khe hở phun ra, phun khắp người khắp mặt hòa thượng.
"Đa tạ, đại sư phụ... chúc ông... chúc ông sớm ngày... sớm ngày thành Phật.” Sau khi thái giám dùng hết sức hô to câu cuối cùng, ông ta nghiêng cổ, lập tức mất hết sinh khí, trên khuôn mặt đẫm mồ hôi lộ ra một nụ cười mãn nguyện.
Nhìn thấy thái giám đã chết rồi mà hòa thượng khắp người bẩn thỉu vẫn còn đang mò mẫm ở đó, Lý Hỏa Vượng có chút không nhìn nổi mà bước qua.
Vào lúc này, hòa thượng cảm thấy trước mắt mình chính là cái chậu châu báu đầy máu, hai tay ông như thể đang bơi, moi vét ở trong đó.
Đột nhiên ông cảm nhận được mình đã nắm được mắt cá chân của đứa trẻ, trên mặt vui mừng dùng sức kéo ra nhưng lại chỉ kéo ra được một nửa đoạn ruột của lão thái giám này.
Lý Hỏa Vượng mang theo chút mất kiên nhẫn bước qua đó, trực tiếp đưa tay vào phía trong, cảm tri nhạy bén khiến hắn nhanh chóng bắt được thứ đang động đậy duy nhất trong ‘chậu châu báu’ này.
Cùng với việc cánh tay của Lý Hỏa Vượng dùng sức, ‘soạt’ một tiếng, trực tiếp kéo thứ đó ra như nhổ một củ cà rốt ra khỏi bùn.
Mà khi nhìn thấy thứ trong tay Lý Hỏa Vượng, hòa thượng bên cạnh lập tức trợn tròn hai mắt, kinh hãi lùi lại mấy bước: "Đây là cái gì?”
Chỉ nhìn thấy lúc này, Lý Hỏa Vượng đang cầm ngược một ‘con’ trẻ sơ sinh trong tay, nói là con là bởi vì cơ thể đứa bé này vậy mà lại là cơ thể của bò dê, toàn thân nó mọc đầy lông ngắn ẩm ướt, tứ chi không có năm ngón tay mà là một bộ móng guốc.
Nếu nói rằng thái giám này sinh ra một con bò, hòa thượng cũng không đến mức bị dọa sợ đến như vậy, điểm khiến người ta đau đớn nhất chính là mặc dù nó có cơ thể của bò dê nhưng đầu của nó lại là một cái đầu người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận