Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1135: Thật hay giả (2)

Là Hồng Trung trong quá khứ, hắn cũng đã sớm học được các loại thần thông tu giả của Tọa Vong Đạo, công pháp gì đó đều không vấn đề, thứ hắn cần hiện giờ là Phi Cương.
Nhưng khác với tiên thiên nhất khí vốn có của Tâm Tốc, Phi Cương cần mình đi gạt người mới có thể có.
Vì thoát khỏi tác dụng phụ của Tu Chân, hắn nhất định phải tu giả, nhưng lừa gạt như thế nào phải suy nghĩ cẩn thận, dù sao Lý Hỏa Vượng cũng không phải thật sự muốn trở thành Tọa Vong Đạo.
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua, Lý Tuế nằm ngửa bốn chân giơ lên trời trên giường, đi theo ra ngoài.
“Cha, cha đi đâu?”
“Trông nhà cẩn thận, lát nữa ta sẽ về.”
Tòa đô thành của Thanh Khâu này tuy rằng mùi vị gay mũi, phân trâu phân ngựa khắp nơi, nhưng dù sao cũng là thành trì ít có của Thanh Khâu, cho dù hôm nay đang khai chiến với Pháp Giáo, nhưng vẫn người đến người đi rất náo nhiệt như cũ.
“Lừa người? Lừa như thế nào đây?” Lý Hỏa Vượng nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy hàng vỉa hè bên cạnh ngồi xổm xuống.
Chủ quán Thanh Khâu kia nhìn khuôn mặt không giống với người Thanh Khâu của Lý Hỏa Vượng, lắp bắp dùng tiếng địa phương hỏi: “Muốn...... muốn cái gì?”
Nhìn trên quầy hàng, tùy ý bày lược sừng dê và đồ trang trí, Lý Hỏa Vượng cầm lên sờ sờ, hắn nhìn khuôn mặt thật thà chất phác đầy nếp nhăn của đối phương, miệng há hốc, cuối cùng vẫn buông đồ trong tay xuống.
“Ài.” Phải làm chuyện trái với thói quen của mình, Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng không quen.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ mình nên làm như thế nào, thính giác nhạy bén của hắn, nghe được một số thanh âm trong tiếng thét không giống nhau.
Dân chúng bình thường không phải là đối tượng tốt để lừa gạt, vậy mình có thể tìm một số kẻ xấu đến lừa gạt, ít nhất như vậy trong lòng hắn dễ chịu một ít, cũng coi như là thay trời hành đạo.
Lý Hỏa Vượng theo thanh âm đi tới, rất nhanh liền nhìn thấy ở một góc của ngõ nhỏ, mấy thiếu niên Thanh Khâu đang cầm đao sừng trâu, đang vây quanh một nam nhân.
Người đàn ông kia thoạt nhìn màu da không giống người Thanh Khâu, làn da rõ ràng trắng hơn bọn họ, dường như là nơi khác chạy nạn tới.
“Có lẽ... nơi này có thể thử xem...” Lý Hỏa Vượng đi về phía bọn họ.
“Khụ, cháy rồi.”
Nghe thấy tiếng ho nhẹ, những thiếu niên Thanh Khâu kia xoay người lại, liền nhìn thấy mặt đất dưới chân Lý Hỏa Vượng, vậy mà cháy lên lửa lớn hừng hực.
Khi Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng vỗ xuống đất, hỏa diễm trong nháy mắt lan tràn về phía bọn họ, dọa cho những người này gào khóc thảm thiết trèo tường chạy trối chết.
Đợi sau khi bọn họ đều đi rồi, Lý Hỏa Vượng sững sờ tại chỗ một hồi, nhưng cũng không thu được bất cứ cái gọi là phản hồi Phi Cương.
“Chuyện là thế nào, ta rõ ràng đã lừa bọn họ, tại sao không được chứ.”
Nhưng hắn lập tức hiểu ra, tuy rằng mình đã dọa được bọn họ, những ngọn lửa kia xác thực do mình Tu Chân tu ra, những ngọn lửa kia là thật, thật sự có thể thiêu chết bọn họ, cái này không gọi là gạt người.
“Vậy nếu như ta dùng Tu Chân để tu giả thì sao? Không đúng, nên là, giả tượng thật mà ta tu ra đi lừa gạt bọn họ? Ta tu là thật…là giả…”
Lý Hỏa Vượng không khỏi nhíu mày, hắn có chút tự làm mình choáng váng.
Lý Tuế đánh xe ngựa, chậm rãi đi trong hẻm nhỏ tại một chỗ hẻo lánh, mà phía sau nó, vừa vặn có hai người, một vị là người gầy râu ria lởm chởm, một vị khác lại là Lý Hỏa Vượng đã thay đổi một thân trang phục.
Mà người gầy thích cắt hà bao của người khác này chính là mục tiêu của Lý Hỏa Vượng.
Cùng với sự xóc nảy của xe ngựa, một cái bao lớn bằng quả bưởi từ phía sau thùng xe dần dần xóc ra, ánh bạc bên trong lập tức thu hút tên gầy mắt la mày lét đó tới.
“A !” Khi dây roi run lên, Lý Tuế điều khiển xe ngựa nhanh hơn, bao vải hoa kia theo đó nảy ra, cuối cùng rơi xuống đất, khiến một mẩu bạc vụn trong đó rải ra ngoài.
Ngay sau khi xe ngựa của Lý Tuế nhanh chóng đi xa, Lý Hỏa Vượng đứng ở phía trước nhất lập tức vọt tới, nhặt bao bạc kia lên.
Ngay sau đó hắn nhìn trái nhìn phải, khẽ suỵt một tiếng về phía người gầy đang nhìn chằm chằm mình, hạ giọng nói: “Suỵt! Đừng lên tiếng, chúng ta qua bên kia chia của! Túi bạc này mỗi người một nửa!
“Được…được!” Mắt nhìn thấy cái túi phồng lên, người gầy kích động cả người run rẩy.
Nhìn người trước mắt này sắp sửa mắc bẫy, Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ: “Nếu trò lừa khác không được, vậy ta cứ làm theo Biển Kinh chắc là được chứ gì.”
Loại này gọi là trò lừa mất túi, là một trò lừa vô cùng kinh điển trong Biển Kinh.
Đừng thấy biện pháp rất đơn giản, nhưng loại trò lừa này tối thiểu đã xuất hiện hơn ngàn năm rồi, tuy nhiên bất kể đã qua bao lâu, trò lừa đơn giản giống nhau, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có người trúng kế.
Thuật lừa gạt không nhất định phải mới mẻ cỡ nào, chỉ cần có thể sử dụng là được, lòng người vẫn luôn có tham niệm, loại lừa gạt lợi dụng mặt tối của con người này vĩnh viễn không bao giờ lỗi thời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận