Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 461: Lừa gạt (1)

Cứ đi như vậy cho đến trưa, người già và trẻ em trong đám người đã không còn trụ được nữa, bắt buộc phải dừng lại nghỉ ngơi một chút.
“Mẹ, con đói rồi.” Một đứa trẻ đưa tay kéo lấy vạt áo của mẫu thân mình.
Không chỉ trẻ em đói, người lớn cũng đói rồi, chỉ là người lớn không nói ra mà thôi.
Mặc dù Lý Hỏa Vượng có mang theo một ít lương khô trên lưng ngựa, nhưng nhiều người như vậy, sợ rằng phân phát đi cũng không đủ để nhét răng.
Nhìn bộ dạng hai tay trống rỗng của bọn họ, đương nhiên là không có gì ăn, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai có lẽ có thể sẽ đến một thôn làng, đến đó, chúng ta có thể đi mua lương thực, về phần hôm nay...”
Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng đưa tay vỗ vỗ vào cổ con ngựa mảnh khảnh. "Giết ngựa trước đi."
Một con ngựa nhiều thịt như vậy, đủ cho không ít người ăn.
Nghe thấy vậy, Bạch Trại lập tức lắc đầu liên tục: “Ân công nói cái gì vậy, chuyện lót bụng nào cần ân công giết chết thú cưỡi của mình.”
Nói xong, ông quay đầu lại và hét vào đám người một tiếng: "Này... Lương Tử! Ngươi dẫn người của tam phòng và tứ phòng đến rừng cây tìm chút thức ăn! Phải nhanh lên!"
“Vâng!” Một thanh niên vạm vỡ dẫn theo mấy người đi về phía rừng cây.
Lý Hỏa Vượng định giúp đỡ nhưng lại bị những người khác vội vàng ngăn lại: "Ân công, ngươi ngồi đi, ngồi đi, loại chuyện vặt vãnh này, cứ để cho tiểu bối đi là được, con Phượng kia, ân công đổ mồ hôi rồi, ngươi gấp mấy chiếc lá quạt cho ân công đi!"
Lý Hỏa Vượng không thể chống đối được bọn họ, cậu buộc phải ngồi xuống, hưởng thụ gió quạt từ một thiếu nữ béo.
Lý Hỏa Vượng vốn nghĩ rằng bọn họ đi vào trong rừng tìm chút trái cây và rau dại gì đó, kết quả một giờ sau, cùng với tiếng xào xạc của lá cây, bọn họ vậy mà lại khiêng về hai con hươu sao, trong tay còn cầm mấy con hoẵng trở về.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Hỏa Vượng, Bạch Trại rất đắc ý mà giải thích: “Gần núi ăn nhờ núi mà, đã sống tựa Ngưu Tâm Sơn, đương nhân Bạch gia bọn ta săn bắn rất giỏi, việc bắt mấy con súc sinh gì đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
Nói xong, ông vội vàng kêu các tộc nhân nhóm lửa, sau đó đem phần thịt hươu ngon nhất, đặt nó trên tấm đá cuội dẹt, đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Nhìn những khuôn mặt lấy lòng mang theo vẻ mong đợi trước mặt, Lý Hỏa Vượng thực sự cảm thấy khó xử, cậu chưa bao giờ được người khác đối xử như vậy.
Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng dùng tay cầm thịt hươu lên, nhét nó vào miệng mình từ dưới chiếc mặt nạ tiền đồng, lúc này những người khác mới nhao nhao bắt đầu ăn phần còn lại.
Trong buổi canh đêm tối hôm đó, Lý Hỏa Vượng một lần nữa được hưởng đãi ngộ cao.
"Ân công, ngươi đi ngủ đi, buổi tối để cho tiểu bối canh đêm là được, bọn họ hỏa khí vượng, quỷ tà thông thường không dám tới gần.”
“Thanh niên hỏa khí vượng?” Lý Hỏa Vượng liếc nhìn những thiếu niên bên đống lửa: "Bạch tộc trưởng, đây là có thuyết pháp gì vậy?”
"Hả.... thuyết pháp? Đây nào có thuyết pháp hay không thuyết pháp gì chứ? Cha ta đã dạy ta như vậy.”
Nghe thấy vậy, Lý Hỏa Vượng thất vọng thở dài, sau nửa ngày trời lại nghe thấy tin vịt, người ở đây sao đều mê tín như vậy chứ.
Khi Lý Hỏa Vượng từ từ nhắm mắt lại, xung quanh cũng dần trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gỗ cháy lách tách thì đều là tiếng hít thở càng lúc càng chậm.
Không biết đã trôi qua bao lâu, trong mơ hồ, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được có thứ gì đó đang tiến sát lại mình.
Khi cậu đột nhiên mở mắt ra, phát hiện người mình đang ở trong một vùng sương mù mịt mờ, khi nhìn thấy xung quanh không có thân ảnh của Hồng Trung và hòa thượng, Lý Hỏa Vượng lập tức ý thức được đây không phải là địa điểm có thật.
“Ai?” “Ai?” “Ai?” Tiếng vọng của Lý Hỏa Vượng càng lúc càng lan xa trong thế giới mịt mờ này.
Trong mịt mờ, Bạch Vô Thường khổng lồ kia thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù, hắn không bước đi ra mà là bị một sợi dây thừng treo ở cổ đưa ra ngoài.
“Ngươi là ai?” “Ngươi là ai?” “Ngươi là ai?” Một tiếng vọng u ám không ngừng vây quanh Lý Hỏa Vượng.
"Tại sao lại làm hỏng chuyện tốt của ta?” "Tại sao lại làm hỏng chuyện tốt của ta?” "Tại sao lại làm hỏng chuyện tốt của ta?”
Nhìn Bạch Vô Thường trong sương mù, Lý Hỏa Vượng đầy vẻ nghiêm túc, vào lúc đang suy nghĩ trong lòng nên thương lượng với thứ này như thế nào, cậu đột nhiên tỉnh lại.
Lý Hỏa Vượng vừa tỉnh lại, lập tức cảm nhận được bên cạnh có người.
Cậu lập tức quay đầu lại liền nhìn thấy một cậu bé trông như vừa mới biết đi, cậu bé mặc quần thủng đáy ngồi trên đất, đang tò mò dùng ngón tay cạy tiền đồng trên mặt mình, trong đôi mắt to tròn đầy sự hiếu kỳ.
Lý Hỏa Vượng nhìn trái nhìn phải, thấy những người khác còn đang ngủ say, cậu cong người bế đứa bé này lên, sau đó bước nhanh vài bước, nhét cậu bé vào vòng tay của một người phụ nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận