Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 343: Bên sông (2)

"Kỳ thật, loại năng lực có thể giúp tay gãy mọc lại này, không phải ta muốn giữ riêng cho mình, chỉ là loại phương pháp này muội thật sự không dùng được, muội thật sự không chống chịu nổi.”
Xuân Tiểu Mãn gật gật đầu: "Ta biết, nếu ta có thể dùng, Lý sư huynh chắc chắn sẽ không giấu ta, huynh không phải là người nhỏ mọn như vậy.”
Nói xong, Xuân Tiểu Mãn mở miệng như ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, quay người đi về phía Bạch Linh Miểu đang hái rau dại ở phía xa.
Cô ấy đi đến bên cạnh Bạch Linh Miểu, ngồi xổm xuống, dùng tay nhặt một số cỏ dại trong giỏ ra.
"Sau này nếu muội thật sự muốn cùng huynh ấy chung sống, nhất định phải nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho huynh ấy, hiện tại như vậy chắc chắn không được, sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường.”
Bạch Linh Miểu vẫn đang hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua, trên mặt mang theo nụ cười mà gật gật đầu.
Xuân Tiểu Mãn dùng vai khẽ thúc vào cô ấy một cái: “Có nghe không vậy, ta đang nói chuyện với muội đấy.”
“Muội đang nghe đây, thực ra có bệnh này hay không muội cũng không quan tâm, chỉ cần huynh ấy là Lý sư huynh là được.”
Xuân Tiểu Mãn hận rèn sắt không thành thép, nhìn cô thiếu nữ bên cạnh: “Muội còn không thèm nghe lời khuyên, nếu là người khác, ta cũng lười quan tâm.”
Bạch Linh Miểu mỉm cười, giang rộng hai tay và ôm nhẹ lấy Xuân Tiểu Mãn: "Cảm ơn Tiểu Mãn tỷ đã lo lắng, muội biết rồi.”
Nhìn khuôn mặt thanh tú trước mặt, trái tim Xuân Tiểu Mãn lập tức mềm lòng: “Được rồi, được rồi, mặt trời lên cao như vậy rồi, mau che mắt lại đi.”
“Muội vùi đầu đào rau dại không sao đâu, chỉ cần không nhìn thẳng là được.”
Sắp đến mùa hè rồi, trên bãi cỏ mọc lên rất nhiều rau dại.
Một nửa cho vào nồi mì đang sôi sùng sục, số rau dại còn lại bỏ vào trong xe bò, để dành cho ngày mai ăn.
Mì lúa mạch rau dại, mặc dù có chút cào vào họng nhưng ai nấy đều ăn rất ngon lành, dù sao trên mặt nước mì cũng có mỡ lợn nổi lên.
Ăn cơm xong, không ít nam nhân rủ nhau ra sông tắm, trời càng ngày càng nóng, mồ hôi nhớp nháp cũng rất khó chịu.
Khi nam nhân tắm rửa xong thì đến lượt phụ nữ.
Bạch Linh Miểu và Xuân Tiểu Mãn, đỡ La Quyên Hoa đang mang thai, dưới sự vây quanh của đám nữ nhân được cứu về từ trong hang ổ thổ phỉ, đi về phía bên sông.
Nhiều phụ nữ khỏa thân tắm rửa như vậy, điều này chắc chắn khiêu khích trái tim của những người đàn ông khác rục rịch.
Có điều Lý Hỏa Vương đang ngồi ở đó suy nghĩ như định hải thần châm khiến những người khác không dám quay đầu lại.
- Giải thích, "Định Hải Thần Châm" là cột sắt ngày trước từng tỏa ra hào quang, từng được Đại Vũ sử dụng để trị thủy khi xưa. Hết giải thích.
Lúc này, bên dưới sông ở bên kia lại hoàn toàn là một khung cảnh khác, hoàng hôn nhuộm đỏ cả một dòng sông.
Thứ nước đỏ tươi được bàn tay thon thả vốc lên, rồi lăn xuống từ trên làn da trắng mịn như sữa dê kia, lưu lại từng giọt nước sáng lóng lánh.
Xuân Tiểu Mãn cũng là một phụ nữ nhưng nhìn thấy cảnh này cũng có chút thất thần.
La Tuyển Hoa ở bên cạnh cũng nhìn thấy, trong miệng không khỏi kinh ngạc nói: "Chậc chậc chậc, làn da thật trơn bóng, vậy mà ở trên giường không bị người đàn ông của muội đè tróc cả da?”
Bạch Linh Miểu đỏ mặt che lấy cơ thể, ngồi xổm xuống trong vùng nước không quá cao: “La tỷ, tỷ nói gì vậy...”
"Ở đây cũng không có đàn ông, xấu hổ gì chứ, đến tuổi như ta đây, muội sẽ biết, vẻ xấu hổ đó chỉ là giả vờ cho đàn ông xem thôi.”
Sau đó nàng ôm lấy bụng như đang ôm một quả dưa hấu và tiến qua, đôi mắt sáng lên: “Này, người đàn ông của muội ở trên giường thế nào? Có dễ sai bảo không? Có thể chịu được bao lâu?”
Nhìn thấy Bạch Linh Miểu tựa hồ sắp vùi đầu vào nước, Xuân Tiểu Mãn bên cạnh mang theo vẻ bất lực đến giải vây: “La tỷ, tiểu cô nương da mặt mỏng, tỷ đừng làm khó muội ấy nữa.”
La Quyên Hoa đầy vẻ tiếc nuối: "Ta thấy muội ấy không hiểu biết về loại chuyện này vì vậy mới muốn dạy muội ấy, không muốn nghe thì thôi vậy.”
"Hơn nữa đây mới đến đâu chứ, trong ao ở thôn bọn ta, nữ nhân cả thôn vừa giặt quần áo vừa kể chuyện dâm loạn, kể những chuyện còn hơn thế này nhiều, đàn ông con trai ở xa xa cũng nghe thấy, xoay đầu rời đi.”
Nói xong, nàng ôm lấy bụng, giống như con cua đi về phía người con gái được một người phụ nữ ôm lấy ở phía xa.
Xuân Tiểu Mãn đưa tay đỡ lấy cánh tay mềm mại của Bạch Linh Miểu, giúp cô ấy lên khỏi mặt nước: "Được rồi, tỷ ấy đi rồi, đứng lên đi, coi chừng khiến mình chết chìm đấy.”
Bạch Linh Miểu vỗ vỗ ngực mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Bình thường chưa từng thấy La tỷ phóng khoáng như vậy, dọa muội sợ chết khiếp.”
“Đến tuổi như tỷ ấy đều như vậy cả.” Xuân Tiểu Mãn cầm lấy chiếc khăn trong tay, giúp Bạch Linh Miểu lau người.
"Đợi chúng ta đến tuổi như La tỷ cũng sẽ trở nên như tỷ ấy sao? Thật xấu hổ... sao mà loại lời đó cũng nói ra được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận