Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 568: Thiện ý (1)

Đều là người trẻ tuổi, đánh thì nóng máu, bọn họ gây ra động tĩnh càng lúc càng lớn, bánh bao từ núi bánh bao rơi tung tóe như thiên nữ tán hoa.
Bánh bao rớt xuống dưới bị người đứng xem cướp được, cũng có không ít bánh bao dính phân ngựa bò dưới đất.
Màn Thầu luôn co ro dưới gầm xe ngựa thò đầu ra, ngậm một chiếc bánh bao lăn xuống, dùng hai chân trước đè, nhai từng miếng, mặt phải bánh bao in một chữ thọ cực to.
Bạch Linh Miểu nhìn bánh bao lăn dưới đất bị làm hư, trong giọng nói mang theo châm chọc nói: "Ha ha, người Thượng Kinh đúng là khác biệt, bánh bao trắng bị giày xéo như vậy, nơi khác đến năm mới cũng chưa chắc được ăn.”
Lý Hỏa Vượng thì chú ý điểm khác với người ta:
“Muội xem ba ngọn núi bánh bao kia có giống ba nén nhang không? Ta cảm thấy loại nghi thức này hẳn là tế điện cái gì."
"Tế điện ai? Tiên bánh bao sao? Thôi đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Lý Hỏa Vượng nhìn người xung quanh, cũng không nói lời nào. Hắn giật nhẹ dây cương, xe ngựa chậm rãi chuyển hướng, chen ra đám đông đi hướng phương xa.
Đoàn người chen chúc, cộng thêm lạ nước lạ cái, mãi khi mặt trời khuất núi, Lý Hỏa Vượng mới tìm được một khách điếm vừa ý.
Khách điếm này thoạt nhìn rất cao cấp, giữa đại đường đặt một cái bục sân khấu mời chào khách hàng.
Đám người ăn cơm uống trà nhìn xem thích thú, Bạch Linh Miểu tóc trắng đi vào cũng không hấp dẫn quá nhiều ánh mắt.
Thấy người đến, tiểu nhị trên vai mang khăn lông trắng đi tới gần, mặt cười toe toét hỏi: "Hai vị khách quan, ngài muốn dùng gì?”
“Cho rau dưa theo mùa, hai món mặn.”
“Vâng, hai vị chờ chút, có ngay.”
Chờ tiểu nhị rời đi, Lý Hỏa Vượng lấy hai thanh kiếm cõng trên lưng ra đặt xuống bàn, cả người nhẹ nhàng hơn:
“Ăn xong rồi muội ở khách điếm nghỉ ngơi, ta đi tìm Ký Tướng."
“Huynh đi tìm lão thái giám làm gì? Ta có thể hỗ trợ.”
Lý Hỏa Vượng liếc qua Bạch Linh Miểu nằm sấp trên bàn, dùng tay sờ đầu của cô, không giải thích cái gì.
Bạch Linh Miểu quay đầu qua bên khác:
“Được rồi, huynh là chủ nhà, nhất ngôn cửu đỉnh, sự tình gì đều không cần cùng ta thương lượng."
Hai người không nói thêm nữa, lặng lẽ chờ đợi tiểu nhị mang thức ăn lên.
Thức ăn được bưng ra, đổ một ít cho Màn Thầu ăn trước, Lý Hỏa Vượng và Bạch Linh Miểu mới bắt đầu ăn.
Không biết là do đi đường quá lâu hay tại khách điếm này nấu ngon, Lý Hỏa Vượng hiếm có ăn nhiều chút.
Trong lời hát du dương, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lấp đầy bụng.
Ngay lúc này, người diễn kịch trên sân khấu vừa hát vừa qua lại giữa các hàng khách nhân.
Đi một hồi thì diễn viên đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, thấy hắn thờ ơ khiến người này bất mãn, định biểu hiện tài nghệ.
Gã đến gần Lý Hỏa Vượng, đầu rung mạnh, trên mặt hóa trang người già bỗng biến thành nữ diễn viên, cánh tay nâng lên hạ xuống, khuôn mặt nữ diễn viên biến thành nam diễn viên.
Gã đang đắc ý chờ đợi khách nhân kinh thán thì bỗng cảm giác cổ lạnh lẽo, một thanh trường kiếm đã gác lên cổ của gã.
Sau đó gã nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng dữ tợn:
“Ngươi đổi mặt làm gì?! Ai kêu ngươi đổi khuôn mặt?”
Nhìn diễn viên thay đổi mặt bị dọa sợ run cầm cập, Lý Hỏa Vượng muốn lật da mặt của đối phương lên, nhìn xem đối phương có bao nhiêu khuôn mặt.
Thấy tình huống không đúng, ông chủ khách điếm đang ở quầy tính sổ vội lại đây giảng hòa:
"Vị khách quan này! Vị khách quan này! Xin lỗi, thật sự xin lỗi, hạ nhân đụng chạm khách quan. Thôi thế này, miễn phí tiền cơm cho khách quan, ta tặng thêm một bát canh được không?”
Lý Hỏa Vượng đứng yên tại chỗ mấy giây sau rồi chậm rãi thu kiếm, ngồi xuống.
Thấy hành động khác lạ của đối phương, Bạch Linh Miểu kinh ngạc hỏi:
“Huynh làm sao vậy? Khẩn trương như thế làm gì?”
Lý Hỏa Vượng nhẹ thở ra một hơi, diễn viên thay đổi mặt khiến hắn nhớ bộ dạng cắt khuôn mặt của Tọa Vong Đạo, khó tránh có chút phản ứng quá độ.
Lý Hỏa Vượng bưng bát lên, vừa ăn vừa giải thích với Bạch Linh Miểu:
"Không có việc gì, nơi này là Thượng Kinh, địa bàn của Giam Thiên Tư, Tọa Vong Đạo hẳn là không thẩm thấu vào được.”
Vội vàng ăn xong, Lý Hỏa Vượng đổi khách điếm khác không có gánh hát để ở trọ, sau khi một mình đi tới địa chỉ mà trong thư để lại.
Không quen đường Thượng Kinh nên tới giờ cấm đi lại ban đêm Lý Hỏa Vượng mới tìm được chỗ.
Két két!
Cửa gỗ mở ra, Ký Tướng xách đèn lồng nhô đầu ra, nhìn quanh phát hiện không có người khác, vội vàng kéo Lý Hỏa Vượng vào.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn bên trong sân, phát hiện đây là một cái sân không lớn, trừ một cái giếng ra, cây táo to chiếm hơn nửa sân. Lý Hỏa Vượng thật sự có chút ngoài ý muốn, Ký Tướng làm quan lớn như vậy mà ở nơi bé xíu thế này, thoạt nhìn không có gia phó.
Mặc dù nhỏ nhưng thoạt trông lại đặc biệt tinh trí, nếu là gia đình ba người ở thì vừa đủ dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận