Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1565: Ngoại truyện Gia Cát Uyên - Minh Luân Đường (2)

"Chắc sẽ không sai đâu nhỉ? Bọn họ đều mọc ba cánh tay mà." Đợi khi Gia Cát Uyên nhìn lại lần nữa, phát hiện cánh tay dư ra khác thường của đối phương đã biến mất.
Gia Cát Uyên oán trách trong lòng, đi lanh quanh khắp phòng, hết nhìn đá kỳ lạ trên tủ trúc rồi lại nhìn tranh vẽ trên tường, điều này có chút khác so với hào ngôn tráng chí mà hắn ta ấp ủ khi rời làng.
"Vũ Đình, đêm nay ngươi canh giữ tiểu tử này, ta đi mời sư phụ nhìn thử xem." Tùy theo lão giả dùng ống tay áo phất qua lục tự, bốn hàng lục tự kia từ trên chữ tuyên bay ra, rơi xuống nơi ống tay áo của lão.
Lão giả dường như lười để ý đến Gia Cát Uyên, lạnh lùng đi ra ngoài phòng.
Gia Cát Uyên muốn mở miệng nhưng chợt dừng lại, hơi bất đắc dĩ xoay người chắp tay với thanh niên tên là Vũ Đình kia: "Hay là ngươi mở cửa, thả ta ra ngoài đi? Ta tìm thử một chút."
"Ài, không sao, không sao đâu, Tư Cung sư thúc là vậy đó." So với thái độ của vị lão giả kia, thanh niên tên Vũ Đình này trông hiền hòa hơn.
"Đêm nay ngươi ở chỗ ta đi, ngày mai tính tiếp. Phải rồi, tiểu tử, ngươi tên gì thế?"
"Ta tên là Gia Cát Uyên, cái tên này được đặt từ ngày phu tử nhặt ta."
"Hạnh ngộ, Gia Cát tiểu đệ, tiểu sinh tên Lý Cẩm Thư, tự Vũ Đình, đừng sợ, Vương Trường Tự tiền bối là Đại Nho, vẫn cần nể mặt người, ngày mai là có thể cho ngươi nhập học, về sau ngươi cũng là đệ tử của Minh Luân Đường."
Tùy theo Gia Cát Uyên cùng chuyện trò với thanh niên hiền lành tên Lý Cẩm Thư này, nỗi lo lắng trong lòng lúc bấy giờ mới chậm rãi vơi đi.
Xem ra chính mình quả thật không tìm sai nơi, chỉ là lão giả vừa rồi hết sức hà khắc mà thôi.
Sau một hồi trò chuyện, Gia Cát Uyên đi một ngày đường cũng đã mệt mỏi, sau khi hỏi rõ Lý Cẩm Thư chỗ mình ở thì chuẩn bị đi nghỉ ngơi cho thật tốt.
Gia Cát Uyên sắp đi, Lý Cẩm Thư liền bắt đầu tiếp tục viết.
Gia Cát Uyên đã đi tới cửa, từ xa tò mò liếc nhìn: Bướm trắng vỗ cánh làm đài hoa khẽ run, chuồn chuồn nhẹ lướt ngửi hoa trong nhà ấm.
"A ..."
Ngoại truyện Huyền Tẫn.
Đạo bào màu đỏ rộng lớn như một áng mây đỏ thổi qua rừng cây ở Nam Bình.
Thoạt nhìn bay rất chậm, nhưng tốc độ lại cực nhanh.
Chẳng mấy chốc, đạo bào đó ngừng lại ở trước một hang động, trên động treo một tấm biển, viết ba chữ to mạnh mẽ có lực, Thanh Phong Quan.
Huyền Tẫn nhìn kỹ những chữ này một hồi, sau đó đi thẳng vào.
Canh cửa trong quan là hai đạo sĩ Trường Minh và Trường Nhân đeo kiếm, nhưng bọn họ dường như bị mù, hoàn toàn không chú ý đến Huyền Tẫn đi vào.
Huyền Tẫn tiếp tục dọc theo hang động đi vào trong, bỗng nhiên dừng lại, con ngươi dày đặc sáng lên từ những khe hở rộng trên đạo bào.
Dưới thị giác mắt kép nhiều lớp như con ruồi, Huyền Tẫn nhìn thấy Du lão gia chui ra từ trong vách đá.
Du lão gia dường như đang giám thị, nhưng tùy theo những con mắt khắp người Huyền Tẫn cấp tốc thu lại, đối phương giống như bị một lực đạo lôi kéo, bị hút vào trong tay áo trái đạo bào, rồi lại bị đẩy ra từ trong tay áo phải, đường nét run rẩy trên người trong nháy mắt trở nên mềm mại hơn nhiều.
Giải quyết xong những thứ không quan trọng này, Huyền Tẫn tiếp tục đi vào trong.
Rất nhanh hắn ta đã thấy Lý Hỏa Vượng ở trong phòng nguyên vật liệu.
"Hắn là cái gì chứ! Hắn chẳng là cái thá gì cả!" Giọng nói của Lý Hỏa Vượng khiến tất cả mọi người trong phòng chấn động, không ngờ hắn dám nói Đan Dương Tử chẳng là cái thá gì.
Trông thấy khuôn mặt kia một lần nữa, Huyền Tẫn chợt có loại cảm giác xa lạ mà quen thuộc, dù sao cũng đã hơn hai trăm năm kể từ khi hắn ném chính mình ra khỏi Bạch Ngọc Kinh.
Hình ảnh biến hóa lần nữa, Lý Hỏa Vượng đã quỳ dưới đất.
"Tại sao! Tại sao ta đã đến đây rồi! Nhưng căn bệnh này vẫn không buông tha ta!"
Nhìn đối phương tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, lòng của Huyền Tẫn cũng không có chút dao động nào, dù sao hắn ta đã không phải Lý Tuế thuở ban đầu, mà là Tư Thiên Giam Huyền Tẫn của hiện tại.
Bây giờ hắn ta không phải người, thậm chí cũng chẳng phải là tai họa, bởi vì đã đồng hóa quá nhiều, ngay cả suy nghĩ và cảm thụ bên ngoài của hắn ta cũng không phải là một đường thẳng, mà là một bầu trời đầy sao hỗn loạn không theo trật tự.
Loại phương thức suy nghĩ này tự nhiên khiến người ta cực kỳ hỗn loạn, nhưng hắn ta lại dễ dàng thích ứng, dù sao Huyền Tẫn hiện tại đã có ba trăm mười hai cái đầu.
Đợi khi Huyền Tẫn lần nữa tập trung chú ý, Huyền Tẫn phát hiện Lý Hỏa Vượng đã đi tới bên trong An Từ Am của những ni cô ở bẩn này.
Giờ phút này hắn cầm trong tay một chuỗi tràng hạt bằng vàng nặng trịch, nói cái gì đó với Tĩnh Tâm sư thái trước mắt: "Mẹ, cầm đổi lấy chút tiền để trả khoản nợ còn lại trong nhà đi, nếu có dư thì mua lại phòng ở của nhà chúng ta, con rất thích tiểu khu đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận