Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 345: Ngô Nguyệt (1)

“A!” Tôn Bảo Lộc rơm rớm nước mắt, điên cuồng hét lên bằng tiếng Thanh Khâu về phía bên kia, sau đó cậu ấy bỏ mặc những người còn lại, kích động lao về phía bên đó.
Khi đám người Lý Hỏa Vượng từ từ đến gần liền nhìn thấy Tôn Bảo Lộc đang bị một nhóm người Thanh Khâu vây quanh, vừa khóc lóc vừa kích động ôm lấy cậu ấy.
Mặc dù không hiểu ngôn ngữ Thanh Khâu, nhưng Lý Hỏa Vượng có thể nghe ra được cảm xúc mãnh liệt trong giọng nói của bọn họ.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lý Hỏa Vượng trào dâng chút ấm áp, so với việc cuối cùng cũng đưa được Tôn Bảo Lộc về nhà, cậu càng vui mừng hơn với thái độ người nhà của Tôn Bảo Lộc đối xử với cậu ấy.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một người phụ nữ Thanh Khâu bưng một chậu sữa đi ra từ trong chiếc lều bên cạnh.
Khi nàng nhìn thấy Tôn Bảo Lộc, vẻ mặt sững sờ, chậu sữa trong tay rơi thẳng xuống đất.
Âm thanh thu hút Tôn Bảo Lộc nhìn sang, nhìn thấy người phụ nữ đó, cậu ấy khóc rồi.
Dưới sự vây xem của mọi người, hai người ôm lấy nhau, đồng thời phát ra tiếng khóc tan nát cõi lòng.
"Thì ra tiểu tử này không chém gió... Thật sự có một người phụ nữ đang chờ đệ ấy...” Cẩu Oa nói chua xót.
Vào lúc bọn họ quên mình mà ôm lấy nhau, một ông lão với chiếc vòng sặc sỡ trên cổ run lẩy bẩy bước qua.
Ông dùng tiếng Thanh Khâu nói gì đó với Tôn Bảo Lộc, có vẻ như thân phận của ông ở đây rất đức cao vọng trọng, lời của ông khiến hai người đang ôm nhau bình tĩnh trở lại.
Sau khi nói chuyện một hồi với ông lão đó, Tôn Bảo Lộc mang theo vẻ phấn khích, đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, nhiệt tình khoác tay lên vai cậu và nói điều gì đó với người trong tộc mình.
Vì rào cản ngôn ngữ, Lý Hỏa Vượng cũng không thể hiểu bọn họ đang nói về điều gì.
Có điều, khi sườn dê nướng thơm ngon cùng với nước mật ong được đưa đến trước mặt mình, cậu cũng có thể biết được ý của đối phương.
Không dễ gì mới có được một bữa tiệc toàn thịt, những người khác làm sao có thể nhịn được, sau khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng không có ý từ chối, hai tay của bọn họ trực tiếp bốc lấy.
Lửa trại được đốt lên, một nhóm người vây xung quanh Tôn Bảo Lộc la hét gì đó, Tôn Bảo Lộc mỗi tay đều cầm một chén rượu, đáp trả quyết liệt, không ngừng xoay vòng.
Lý Hỏa Vượng nhìn một màn náo nhiệt này, cầm chén sừng bò lên uống một ngụm: “Đây là mật ong sao? Thật là ngọt, hơn nữa không ngấy chút nào.”
"Đây không phải là mật ong. Đây là mật kiến. Mật do kiến tạo ra ngon hơn và cũng hiếm hơn mật ong.”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp, mặc dù bà mặc một chiếc áo da của người Thanh Khâu nhưng làn da trắng nõn của bà đã chứng minh bà không phải là người bản địa Thanh Khâu.
Người phụ nữ đó thấy Lý Hỏa Vượng nhìn mình chằm chằm, hai mắt có chút đỏ hoe, bà ngồi xổm xuống đất, từ từ cúi đầu muốn bái lạy Lý Hỏa Vượng.
"Cảm ơn Lý chân nhân đã không quản ngại khổ cực vượt ngàn dặm đưa con trai ta về nhà.”
Thấy đầu của người phụ nữ xinh đẹp sắp chạm vào thảm lông, Lý Hỏa Vượng giơ tay đỡ bà dậy.
"Phu nhân khách khí rồi, sư huynh đệ cùng gặp nạn nên giúp đỡ nhau là việc nên làm, không nhận nổi đại lễ như vậy đâu.”
Sau khi người phụ nữ đang vô cùng cảm kích bị Lý Hỏa Vượng nhiều lần ngăn lại, lúc này mới bỏ cuộc, ngồi xuống bên cạnh.
Trong lòng còn có chút sợ hãi, bà nói với Lý Hỏa Vượng: “Sau khi Bảo Nhi biến mất, lúc đó bọn ta gần như đã lục tìm toàn bộ Thanh Khâu nhưng vẫn không tìm thấy nó, lúc đó trái tim ta như chết đi rồi, thật sự nghĩ rằng sẽ không thể gặp lại nó nữa, Bồ Tát phù hộ, Bảo Nhi cũng coi như đã toàn vẹn trở về rồi.”
Nói xong, bà lấy trong ống tay áo ra một chuỗi tràng hạt, vừa bấm tràng hạt vừa bái lạy về phía bắc.
Nhìn thấy động tác này, Lý Hỏa Vượng sững sờ: “Xin hỏi bà đây là bái lạy vị Bồ Tát nào vậy?”
Có lẽ bởi vì trước đây đã trải qua nhiều chuyện như vậy nên đối với những thứ thần bí này, Lý Hỏa Vượng vô cùng nhạy cảm, ở nơi đây, những thứ này chắc chắn đều có vấn đề.
Ngô Nguyệt dường như có chút hiểu lầm ý của Lý Hỏa Vượng, nghĩ rằng cậu đang nói chọc bà nên có chút bất lực giải thích: "Ân công, ta không phải có ý đó, Bảo Nhi có thể trở lại đều là nhờ công lao của cậu chứ không phải dựa vào vị Bồ Tát viển vông đó.”
"Từ khi được gả đến Thanh Khâu, ta cũng không bái Bồ Tát nữa, chỉ là ta quanh năm đều tín phật, từ nhỏ đã có thói quen này, quả thực có chút không sửa được.”
"Không không không, ta đây không phải nói chọc, ta thực sự chỉ có chút tò mò, rốt cuộc bà bái thờ vị Bồ Tát nào thôi?” Bưng nước mật lên, Lý Hỏa Vương nghiêm túc nói.
Nghe thấy lời này, Ngô Nguyệt lập tức ngạc nhiên: “Bồ Tát... Chẳng phải chính là vị Bồ Tát nương tương cứu khổ cứu nạn sao? Còn phân ra Bồ Tát gì chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận