Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 115: Thủy tặc

Nghe thấy giọng đe dọa của lão đại trên thuyền, đám người hoang mang bắt đầu rối loạn.
Không ít người bắt đầu ném hành lý và những cái bọc xuống nước.
Trên đường gặp phải đạo tặc còn có thể chạy, nhưng hiện tại giữa dòng nước, chỉ có thể nhận lấy cái chết.
Cho dù là nhảy xuống nước, suy cho cùng cũng không chơi lại với những người biết bơi này.
Lý Hỏa Vượng nhìn chiếc thuyền tam bản nhỏ đang bơi quanh trên mặt hồ, bước lên phía trước và nói với tên lão đại trên thuyền kia: “Bằng hữu, ngoan ngoãn đưa thuyền vào bờ đi, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.”
Lông mày khẽ cau lại, lão đại trên thuyền kia lại quan sát Lý Hỏa Vượng một hồi. Giọng nói có mang theo chút khinh thường hỏi: "Huynh đệ, ngươi tên gì?”
“Nói tiếng người đi, đưa bọn ta lên bờ.” Giọng điệu của Lý Hỏa Vượng bắt đầu có chút cáu kỉnh.
"Này! Anh em mau xem xem này... Tên này đúng là không hiểu cái gì. Có lẽ phía dưới còn chưa mọc đủ lông. Hahaha!"
“Ha ha ha!” Đám thủy tặc bắt đầu cười ầm lên.
"Thanh niên, ngươi cho rằng ngươi là đạo sĩ thì lợi hại lắm sao? Loại đạo sĩ như ngươi, lão tử sớm đã chém bảy tám người rồi.”
"Ta nói cho ngươi biết, trên hồ này là địa bàn của Nguyên gia bọn ta, là rồng cũng phải nghe lời ta, là hổ cũng phải nằm bò xuống cho ta. Cho dù là Thiên Vương Lão Tử tới, cũng phải trả tiền qua đường cho ta.”
Âm thanh đe dọa của lão đại trên thuyền đã lập tức khiến đám thủy tặc vỗ tay tán thưởng, vỗ tay và huýt sáo liên tục.
Không ít người trong số bọn họ đã bắt đầu phân công thu hoạch của mình trước rồi.
"Cha! Con muốn cướp cô gái tóc trắng đó về làm vợ! Nàng ấy thật thanh tú!"
"Không được, chơi đùa một chút thì được, loại phế nhân này không thể làm vợ con được. Ta không muốn cháu trai ta cũng có bộ dạng kỳ quái đó.”
"Vậy thì con để cho cha chơi trước, đợi cha chơi chán rồi thì đến lượt con chơi.”
"Haha, con trai ngoan, thật là hiếu thuận!"
“Ring ring ring...” Tiếng chuông đinh tai nhức óc lập tức khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Trong mắt Lý Hỏa Vượng lộ ra sát ý, cậu lấy ra từ trong túi một bao đất, đổ vào trong miệng: “Sàm Lỗ Cứu!"
Du lão gia được hình thành nhanh chóng, ngay lập tức bơi tới và lao về phía bọn thủy tặc trên chiếc thuyền tam bản nhỏ.
Đối mặt với thứ không rõ lai lịch này, thủy tặc hoang mang, vô thức dùng cung tên và đao phản kích, nhưng rất hiển nhiên những thứ này không có tác dụng.
Bất kỳ cơ thể nào bị Du lão gia đâm xuyên qua đều sẽ ngay lập tức cứng đờ và rơi xuống nước.
Không lâu sau, hơn chục xác chết nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Bọn thủy tặc rõ ràng không ngờ rằng vậy mà lại chọc vào một nhân vật lợi hại như vậy, nhất thời khóc cha gọi mẹ mà nhảy xuống nước chạy thoát thân.
"Lý sư huynh! Thuyền thủng rồi! Dưới nước có thủy quái đang đục đáy thuyền của chúng ta.”
Theo sự chuyển động ngón tay của Lý Hỏa Vượng, Du lão gia nhanh chóng lặn xuống nước, không lâu sau, từ dưới nước nổi lên mấy thi thể lõa nửa thân trên của thủy tặc.
Nhân cơ hội ngắn ngủi này, những thủy tặc khác xung quanh đã tẩu thoát sạch sẽ, chỉ còn lại chiếc thuyền tam bản vô chủ lênh đênh theo sóng cùng với những thi thể.
Mặc dù mọi người đã trốn thoát nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
"Mau múc hết nước ra! Dùng y phục bịt lỗ thủng lại!" Lý Hỏa Vượng vội vàng bảo những người khác triển khai việc tự cứu thân.
Đây là giữa hồ lớn, nếu thuyền thực sự bị chìm, dù có nhiều Du lão gia hơn nữa cũng không cứu nổi tính mạng của cậu.
Sau một hồi chân tay luống cuống, cuối cùng lỗ hổng cũng được bịt lại.
Nhưng còn không chờ cho Lý Hỏa Vượng có thể nghỉ ngơi một lúc, Bạch Linh Miểu bên cạnh đã đưa tay kéo lấy ống áo của cậu, chỉ về phía đám lau sậy ở phía xa.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, những chiếc thuyền tam bản nhỏ lại từ bên trong ló đầu ra, những người trên thuyền đều đỏ hoe mắt, nhìn chăm chăm vào hàng chục xác chết nổi trên mặt nước.
Một ông lão râu tóc bạc phơ được lão đại trên thuyền dìu đỡ, đứng ở phía trước. Giọng nói run run của ông ta truyền đi rất xa.
"Cao nhân, đây là mấy chục mạng người của nhà họ Nguyên chúng tôi. Nếu vừa rồi cậu xưng tên tuổi, những người thô kệch như chúng tôi nào dám ngăn cản? Hay là nói rằng hôm nay cậu khó chịu trong lòng muốn nhìn thấy máu?”
Lý Hỏa Vượng không thèm nghe ông ta nói nhảm, hỏi những người phía sau xem người nào biết bơi tốt, rồi đi lấy cọc tre chống nước ở đằng xa lại.
Thuyền luôn phải đi, dừng lại trên mặt nước như vậy cũng không phải là chuyện hay, đặc biệt là khi sắc trời đã dần tối.
Giọng nói của ông lão mang theo sự bi phẫn mãnh liệt: “Chuyện đã đến bước này, nói nhiều cũng vô ích, tính mạng của bọn ta rẻ mạt nhưng mặc cho người nào đã giết chết nhiều nhân khẩu của nhà họ Nguyên bọn ta như vậy mà muốn rời đi, e rằng không dễ như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận