Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 365: Tiễn đưa

“Vù!” Một luồng khí nóng thổi bay tóc của Lý Hỏa Vượng, ngửi mùi hôi thối làm cho người khác buồn nôn kia, rất rõ ràng đây là thứ được phun ra từ mũi của thứ gì đó!
Bỗng nhiên, một quả cân rỉ sét từ trong bóng tối phía trên rơi xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng, phía sau quả cân buộc một sợi dây thừng, dây thừng cột vào một đôi giày vải.
Giày vải? Ngay khi Lý Hỏa Vượng vừa ý thức được điều này, quả cân kia kéo đôi giày vải kia xuống.
“Xoẹt!” Một đầu lưỡi kéo dài, chết giống như tử thi thê thảm, rơi xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Hai người nằm rất gần, gần đến mắt của hai người chỉ cách một tấc ngắn ngủi.
Nhìn thấy quỷ thắt cổ gần trong gang tấc, Lý Hỏa Vượng gần như liền muốn rút kiếm theo bản năng.
Khoảnh khắc vừa muốn dùng sức, cậu lại đột ngột dừng lại.
Bởi vì Lý Hỏa Vượng phát hiện thứ này vốn không có nhìn mình, đây là vật chết! Thằng Nhi Tử không phải là nó!
Tầm mắt của Lý Hỏa Vượng có chút hướng lên trên, nhìn về phía thứ vô cùng mơ hồ trên đỉnh đầu, chỉ có một hình dáng đại khái.
Lại liên tưởng đến tiếng đất rung trước đó, trong lòng của cậu thầm nghĩ: “Tên quỷ thắt cổ này chỉ là một bộ phận của nó thôi! Có lẽ chỉ là một ngón tay của nó! Tên trong bóng tối kia mới là Thằng Nhi Tử!”
Từ việc nó không có lập tức công kích bọn hắn mà nói, rất hiển nhiên pháp thuật của đạo nhân kia đã phát huy hiệu quả.
Sau khi hiểu ra, Lý Hỏa Vượng nín thở ngưng thần một lần nữa đánh giá thi thể nữ trước mặt.
Quần áo trên người của thi thể nữ trước mặt cậu là màu đỏ, trong hoàn cảnh tối tăm này, chúng biến thành một màu đỏ đen kỳ dị.
Từ những nếp nhăn gần như che khuất khuôn mặt và mái tóc hoa râm, có thể đoán đây là một bà lão.
Bà lão này cứ như vậy treo ở giữa không trung, dùng hai mắt khô quắt như nến vàng không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.
Nửa nén hương rất nhanh trôi qua, Lý Hỏa Vượng đã đoán đúng, sau khi cậu bất động, thi thể nữ kia cũng không có bất kỳ cử động nào, như là một con rối treo ở đó.
Trong bóng tối, tất cả mọi người tại đó đều ngưng đọng tại chỗ, nếu như không phải có chút hơi trắng chứng minh bọn hắn đều là người sống, tất cả mọi người lúc này không khác gì tượng đá.
Giờ khắc này, Lý Hỏa Vượng lần đầu tiên trải nghiệm được mùi vị một ngày dài như một năm. Tứ chi vừa nhức vừa tê.
Trong trạng thái này, không biết trôi qua bao lâu. Kèm theo tiếng kẽo kẹt của sợi dây cứa vào da thịt, tên quỷ thắt cổ chậm rãi nổi lên, dần dần rời khỏi tầm mắt của Lý Hỏa Vượng.
Ánh mắt của Lý Hỏa Vượng nhìn theo nó từ từ rời đi, nhìn nó cuối cùng hòa làm một thể với vật khổng lồ vô cùng mơ hồ trong bóng tối.
Lý Hỏa Vượng vẫn không biết thi thể nữ này có ý nghĩa gì đối với Thằng Nhi Tử, là một bộ phận cơ thể của nó hay là vật trang trí của nó: “Thằng Nhi Tử? Vì sao tên của thứ này có thể gọi là Thằng Nhi Tử?”
Tiếng rung động trước đó lại lần nữa chuyển động, chỉ có điều lần này không còn là tới gần mà là dần dần rời xa.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cùng với tiếng rung động kia dần dần đi xa, loại cảm giác bị đè nén kia rốt cục biến mất.
“Bùng!” Ánh lửa chiếu sáng gương mặt trắng bệch của đám người Lý Hỏa Vượng. Đó là một tấm bùa vàng bị ngọn lửa đốt cháy, phần dưới của lá bùa được kẹp giữa hai tay của đạo sĩ trước đó.
Đầu tiên hắn nhìn thoáng qua xương sườn lộ ra trên ngực Lý Hỏa Vượng, sau đó cười ha hả nói: “Vị tu sĩ này, Thằng Nhi Tử đi rồi, chúng ta an toàn rồi.“.
Khi ánh sáng của đá huỳnh quang chiếu sáng gương mặt những người khác, mỗi người đều đồng loạt thở dài một hơi.
Những người khác nhìn về phía đạo sĩ kia, biểu cảm lộ vẻ hòa hoãn hơn một chút so trước đó, cùng chung hoạn nạn vừa rồi khiến cho quan hệ của bọn hắn kéo gần lại rất nhiều.
Khi thấy đối phương kinh ngạc vì dáng vẻ cổ quái của bọn hắn, Lý Hỏa Vượng liền muốn giải thích.
“Ha ha, không có gì đáng ngại, La Giáo đệ tử, Hàn Phù, tham kiến tu sĩ.“ Đạo sĩ gầy gò kia hướng về phía Lý Hỏa Vượng hành lễ, lại lần nữa lộ ra cái miệng đầy răng thối kia.
Hàm răng thối đen ố vàng nhô ra tứ phía, hàng chân răng bị lớp cao răng ố vàng quấn chặt, hơi thở hôi nồng nặc tỏa ra từ các kẽ răng khiến người khác phải lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.
Người này miệng rất thối, không phải thối bình thường, thật sự còn thối hơn nhà xí.
Mặc dù nhìn người này về phương diện vệ sinh rất không đến nơi đến chốn, có điều trải qua An Từ Am trước đó, Lý Hỏa Vượng ngược lại không có bất kỳ bài xích nào đối với hàm răng nát của người này.
Đối với việc răng của hắn răng là thối hay thơm, hiện tại Lý Hỏa Vượng càng để ý đến thân phận mà hắn vừa mới tự giới thiệu hơn.
“La Giáo? Đây là giáo gì? Là một nhánh của Đạo giáo sao?”
Lý Hỏa Vượng không trực tiếp hỏi vấn đề rất dễ dàng để lọt này, mà cũng hành lễ lại đối với người kia: “Thanh Phong Quan Huyền Dương, vinh hạnh được gặp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận