Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 330: Suy nghĩ (2)

Lý Hỏa Vượng có chút mơ hồ, cảm giác được thân thể có chút ngứa, cậu giơ lên cánh tay phải chỗ trắng chỗ đỏ luồn vào bên trong quần áo mới cạy cạy.
Màn Thầu ở một bên nhìn thấy cử động này của đối phương, nhanh chóng chạy tới, vội vàng ngồi xổm xuống ở trước mặt cậu không ngừng ngoe nguẩy đuôi.
“Xoẹt xoẹt” một tiếng, một mảnh lớn da chết màu đen bị xé ra, ném đến Bành Long Đằng ở phía xa xa.
“Gâu gâu gâu!” Màn Thầu hưng phấn xông vào cơ thể của Bành Long Đằng, dùng đầu lưỡi miếng da chết lên vui vẻ gặm.
Sau khi ăn xong, Màn Thầu lại vẫy đuôi xuyên qua dưới hông của Bành Long Đằng, trở lại một lần nữa ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng biết Màn Thầu thích ăn cái này, da chết trước đây của mình đều vào bụng của nó, bao gồm cái chân gãy kia cũng vậy.
Cậu đưa tay không ngừng vỗ lên cái đầu giống như cái đệm xe đạp đệm của nó, tầm mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm vào Bành Long Đằng ở phía xa.
Thật lâu sau, cậu thở dài một hơi thật sâu, tự nhủ nói: “Vẫn được, chí ít hai người kia không biết nói chuyện, không đến mức phiền toái giống như hòa thượng.”
“Đạo sĩ, ta phiền à? Ta không phiền phức chứ, rõ ràng ta không làm gì cả mà.”
Lý Hỏa Vượng cười tự giễu một cái, không nói gì, tự an ủi bản thân an ủi cũng chỉ là tự an ửi bản thân, so sánh với ba ảo giác này, thứ cậu càng sợ hơn chính là sau này sẽ như thế nào.
Lỡ như sau này, ảo giác giống như vậy sẽ càng ngày càng nhiều thì sao? Lỡ như.... cuối cùng trở nên giống như Đan Dương Tử thì sao?
Nhớ tới tất cả những trải nghiệm khủng bố khi Đan Dương Tử ở trên người mình trước đây, mấy chục lên đến hàng trăm ảo giác, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên rùng mình một cái.
“Ta muốn biết rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, sau đó giải quyết bọn hắn. Nếu như ta thật rơi vào kết cục giống như Đan Dương Tử trước đây sao, ta khẳng định sẽ bị điên.”
Nghĩ đến đây, tất cả điều này khiến Lý Hỏa Vượng càng thêm bức thiết đối với chuyện giải quyết Tâm Tố của mình.
“Bảo Lộc!” Giọng nói của Lý Hỏa Vượng khiến lỗ tai rủ xuống của Màn Thầu dựng đứng lên, nó quay đầu nhìn Tôn Bảo Lộc từ nơi xa chạy tới, hai móng trước dựa đến trước mấy bước, tựa đầu chó vào đùi Lý Hỏa Vượng, dùng mũi đen dụi dụi.
“Lý sư huynh, huynh gọi ta?”
Lý Hỏa Vượng lại lần nữa đánh giá một phen người thanh niên trước mắt này, hắn vẫn giống như lúc đi ra từ Thanh Phong Quan, không có gì thay đổi, trên người vẫn bao bọc cực kỳ kỹ càng.
Trên thực tế, trên chuyến đi này, từ đầu đến cuối hắn đều rất khiêm tốn, đến mức có đôi khi, Lý Hỏa Vượng sẽ quên mất người như vậy.
“Ngươi quen thuộc với nơi Thanh Khâu này không?”
Nghe thấy câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Tôn Bảo Lộc nhẹ gật đầu, “Đại khái đều biết đến.”
“Đều biết đến?” Lý Hỏa Vượng thực sự có chút bất ngờ, các sư huynh đệ khác của cậu cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua chuyện này.
Phần lớn người của thế giới này, trừ khi tình huống đặc biệt, nếu không, từ khi sinh ra đến lúc chết trên cơ bản đều hoàn thành trong hai mươi dặm đất.
Tôn Bảo Lộc có thể nói đều biết đến, điều này thực sự khiến cậu nghi ngờ hắn có phải đang chém gió hay không.
“Lý sư huynh, người ở Thanh Khâu này không giống với nơi khác, trên cơ bản là đi theo cỏ, chỗ nào cỏ màu mỡ, chúng ta liền đi nơi đó. Từ gia gia của ta đến cha ta, trên cơ bản cả đời này đều là từng lần từng lần di chuyển vây quanh Thanh Khâu.”
Nghe những lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu rõ, “A, thì ra là du mục.”
Nhìn thấy thảo nguyên rộng lớn, Lý Hỏa Vượng cũng có thể đoán được điểm này, núi ăn núi dựa nước ăn nước, dựa cỏ đương nhiên ăn cỏ.
“Hôm nay mặt trời lớn như vậy, ngươi không cởi bớt một chút?”
Nhìn thấy đối phương chỉ là đứng đó cười, Lý Hỏa Vượng cũng không miễn cưỡng nữa, “Được rồi, nói chuyện chính đi, nơi này có cao nhân trong mắt các ngươi hay không? Ví dụ như sự tồn tại giống như Đan Dương Tử?”
Nghe thấy lời này, trên mặt Tôn Bảo Lộc lộ ra chút khó hiểu, nhưng sau đó liền nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường: “Đệ cũng không biết đám La Giáo Lạt Ma kia có tính hay không, dù sao cha đệ và ông nội đệ đều rất tôn kính bọn họ, nói rằng bọn họ có thể thông thần bắt quỷ.”
"Đệ đã nghe qua như vậy nhưng chưa từng gặp nhiều, từ nhỏ đến lớn chỉ gặp qua hai lần, bọn họ đi khất thực, sau đó cha đệ đã rất tiếp đãi bọn họ.”
Theo lời giải thích của Tôn Bảo Lộc, Lý Hỏa Vượng đã biết được dáng vẻ cơ bản của những người gọi là La Giáo Lạt Ma kia.
Theo sự miêu tả của cậu ấy, tất cả đám cưới và đám tang ở Thanh Khâu đều cần bọn họ chủ trì, hơn nữa bọn họ còn vô cùng thế tục, ăn thịt uống rượu không cấm kỵ gì.
Hơn nữa những Lạt Ma này còn nói vì có Trường Sinh Thiên của bọn họ bảo hộ nên cả Thanh Khâu mới không có tà ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận