Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 391: Thịt dê (2)

Kế tiếp một khoảng thời gian, có lẽ là bởi vì Thanh Khâu đất rộng người thưa, có lẽ là bởi vì xui xẻo lâu bắt đầu may mắn hơn, dọc đường đi gió êm sóng lặng, không phát sinh ngoài ý muốn.
Đi hơn một tháng, rõ ràng đã qua mùa hè nhưng thời tiết càng lúc càng nóng.
Một chuỗi tiếng chim khó nghe vang lên trên bầu trời, Lý Hỏa Vượng đang xem bản đồ da dê ngước đầu nhìn đốm nhỏ mơ hồ trên trời, lại nhìn thứ trong tay.
Lý Hỏa Vượng đưa bản đồ cho Bạch Linh Miểu ở một bên, hỏi:
“Xem hiểu không? Nhà của muội ở Ngưu Tâm Sơn, có nhớ nằm ở khúc nào không?”
Tuy bản đồ Lương Quốc thu thập từ Thanh Khâu không vẽ tỉ mỉ, nhưng có đánh dấu bộ dáng đại khái.
Mắt thấy sắp đi vào Lương Quốc, nên xác định cụ thể vị trí đích đến.
“Chỗ này ... Không đúng ... Nơi này cũng không đúng ... " Bạch Linh Miểu nhìn các đường vẽ trên bản đồ, biểu cảm do dự.
Muốn tìm ra quê hương trong ấn tượng của cô ấy từ những đường nét đơn giản này hiển nhiên là vô cùng khó khăn, nhưng không thể trách cô ấy, chính Lý Hỏa Vượng nhìn còn mờ mịt, vẽ quá phác thảo.
Lý Hỏa Vượng thu lại bản đồ, thầm nghĩ:
“Xem ra phải vào Lương Quốc, mua bản đồ mới, hỏi thăm người địa phương về Ngưu Tâm Sơn.”
"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, đệ không ở Lương Quốc đúng không? Nhà ở đâu?” Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về hướng Cẩu Oa.
"Không sao, ta không trở lại cũng được, ta là ăn cơm ở các gia đình lớn lên, ta không quay về còn tiết kiệm chút lương thực cho các đồng hương.”
Cẩu Oa cười tủm tỉm nói, không có chút xíu mong đợi về nhà, mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ mặt tròn đi cạnh xe ngựa ở phía trước.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấu nhưng không vạch trần, ngước nhìn mặt trời trên cao, mở miệng nói:
“Đến giờ rồi, ăn cơm trưa thôi, sắp ra khỏi Thanh Khâu, giết một con dê đi.”
Nghe lời này, mỗi người sắc mặt nghiêm nghị sau đó hớn hở, tuy trong Thanh Khâu không thiếu thịt ăn, nhưng dù sao cả đời nghèo khó, chưa ăn đã ghiền.
Lý Hỏa Vượng không phải bỗng nhiên xa hoa lãng phí, chỉ là Lương Quốc hiển nhiên không có nhiều cỏ cho dê ăn giống như Thanh Khâu, nếu không ăn dê, đến Lương Quốc thì dê sẽ đói gầy.
“Be be!”
Một con dê già bị Cẩu Oa kéo sừng dê lôi ra khỏi bầy dê, hướng tới bờ sông ở phương xa.
Dọc đường đi, ăn dê nhiều lần nên mọi người đã sớm quen tay hay việc, lấy máu trước rồi lột da sau, moi ruột, các bước đơn giản theo thứ tự.
Tẩm muối và gia vị lên thân dê trắng toát, lại dùng trường kích một trượng hai xiên qua, đặt giữa hai chiếc xe ngựa bắt đầu nướng.
Nếu Bành Long Đằng nhìn thấy vũ khí của mình cư nhiên bị làm hỏng như vậy sợ rằng tức giận đến nỗi đều phải sống lại.
Nhìn bên dưới là phân dê khô ráo cháy lửa, nhìn bên trên là dê nguyên con bị nướng chảy mỡ, Cẩu Oa thè lưỡi liếm môi, cười tủm tỉm nói: "Ha ha ha, thế này xem như nguyên nước nguyên vị, thoải mái thật.”
Bị Xuân Tiểu Mãn đánh sau gáy, Cẩu Oa rụt cổ, xoay người đi hướng đám phụ nữ đang hái rau dại.
Sau khi dê bị nướng chín, canh lòng dê rau dại cũng nấu xong, thịt nướng ngấy mỡ phối hợp canh rau thanh đạm vừa lúc.
Tất cả mọi người tụm năm tụm ba ngồi trên cỏ, hưởng thụ buổi tiệc này.
Cẩu Oa cười tủm tỉm bẻ đầu dê của mình, lại nhổ lưỡi dê dài ra, đặt vào bát rau dại của người phụ nữ mặt tròn kia:
“Hồng Nhi, nào, ta chuyên môn chừa thứ tốt cho nàng, lưỡi và đầu dê.”
Người phụ nữ tên Hồng Nhi xấu hổ nâng bát đặt trước ngực, tay cầm lưỡi dê nhai từng miếng.
Nàng không bài xích thân thể gầy guộc của Cẩu Oa lại gần.
Dương Tiểu Hài thì cực kỳ tức giận từ chối người phụ nữ mặt tròn trịa xin đuôi dê.
Triệu Ngũ ngồi trên xe bò thấy cảnh này, trong mắt lộ ra một chút hâm mộ.
Nhìn lại thân thể tứ chi vô lực của mình, Triệu Ngũ thở hắt ra, tập trung vào bát canh rau nội tạng dê trong tay.
Trong khi người khác đang hưởng thụ mỹ thực thì Lý Hỏa Vượng vẫn như mọi khi, một mình ngồi ở phương xa, một bên cắn đùi dê mập nhất, một bên suy tư việc của mình, hoàn toàn ngăn cách mọi thứ khác.
“Tuy Nguyên Anh kia nói Giam Thiên Tư ngoài chặt trong lỏng, muốn gia nhập trong đó cũng không khó, nhưng ta cần tìm đường vào mới được."
"Đầu tiên là ta làm thế nào để tiếp xúc với họ, không thể nào đứng giữa đường hỏi chứ? Không biết nhờ vào mặt nạ có thể hoàn toàn che giấu thân phận Tâm Tố của ta được không.”
“Tuy mặt nạ có thể giấu thân phận khi ở trước mặt Hàn Phù, nhưng chưa chắc áp dụng với mọi người.”
"Nhưng hiện tại Lương Quốc là tình huống gì đều không rõ, ngồi đây tưởng tượng lung tung cũng không có tác dụng gì. Còn cần căn cứ tình huống thực tế để tùy cơ ứng biến."
"Tục ngữ nói bước đầu luôn khó khăn, chỉ cần có thể bước ra được bước đầu tiên thì tiếp theo sẽ dễ làm hơn nhiều.”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng tập trung suy nghĩ, thính giác nhạy bén nghe tiếng giày vải đạp mặt cỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận