Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 249: Đến

"Thứ này ... Dường như hữu dụng với ta.”
Lý Hỏa Vượng nhìn thứ này, ánh mắt dần sáng ngời:
“Nó chẳng những hữu dụng, còn cực kỳ hữu dụng với ta!”
Tuy Lý Hỏa Vượng không biết vì sao, nhưng người của thế giới này chỉ cần có chút năng lực đều dễ dàng nhìn ra cậu là Tâm Tố.
Có lẽ mặt nạ đồng có thể khiến chuyện này không tiếp tục phát sinh, về sau cậu không còn là thịt Đường Tăng nữa!
Keng leng keng!
Tiếng đồng tiền va nhau vang lên, Lý Hỏa Vượng đội mặt nạ đồng tiền.
Ngửi mùi khét của mặt nạ, Lý Hỏa Vượng cảm giác an toàn chưa từng có.
“Chờ đến An Từ Am rồi cho nhóm sư thái xem thử, nếu ngay cả bọn họ đều bị qua mắt thì giá trị của thứ này rất lớn.”
Lý Hỏa Vượng đeo mặt nạ đứng lên, mang theo một chút hưng phấn nói với đám người ở sau lưng:
"Đi! Cố gắng nhanh chóng kịp chạy đến Hằng Hoa Sơn!"
Bánh xe ngựa bọc sắt lại lăn, xuất phát về phía Tứ Tề.
Càng đến gần Tứ Tề có nhiều sông hồ, cỏ cây ven đường cũng tỏa ra sức sống, thậm chí ngay cả không khí đều ướt át.
Nhưng đường về không thuận buồm xuôi gió, biên quan Tứ Tề nghiêm ngặt hơn.
May là tuyến biên giới của Tứ Tề và Hậu Thục vốn dài, một số biên quân bị điều đi không phòng thủ được hết.
Thừa dịp khoảng trống biên quân thay ca trực, đám người Lý Hỏa Vượng từ Hậu Thục trở lại Tứ Tề.
Buổi sáng một ngày nọ, Lý Hỏa Vượng bị sợi xích thô cỡ miệng chén trói trên cây, các sư huynh đệ lặng lẽ nhìn cậu nói linh tinh.
Trải qua nhiều lần như vậy, bọn họ sớm thói quen, không còn ngạc nhiên như lúc trước, đã hiểu rất rõ căn bệnh này của Lý Hỏa Vượng.
Nửa ngày qua đi, mắt của Lý Hỏa Vượng dần tỉnh táo lại, cậu ngước nhìn mặt trời chiếu nắng rực rỡ, lại nhìn cây cối xanh mướt ven đường, chậm rãi thở phào một hơi.
Mặc kệ dọc đường trải qua cái gì, cuối cùng sắp tới đích.
“Ăn cơm trưa đi, ăn xong chúng ta lên đường, đi nhanh phỏng chừng sẽ kịp đến Hằng Hoa Sơn trước khi trời tối.” Lý Hỏa Vượng nói với Bạch Linh Miểu cởi trói cho mình.
Bạch Linh Miểu nhìn ống tay áo trái của Lý Hỏa Vượng đã qua nhiều ngày vẫn không thay đổi gì, trong mắt vụt qua một chút đau lòng.
Cô ấy xoay người lại, cầm thùng gỗ đi bờ sông gần đó múc nước.
Nước sông trong vắt rất sạch sẽ, thùng gỗ và nước mắt của Bạch Linh Miểu cùng rơi xuống nước.
Xuân Tiểu Mãn đi theo khẽ hỏi:
"Ngươi đau lòng Lý sư huynh?"
“Giờ sư huynh đã tàn tật, tay kia không mọc về được nữa!” Bạch Linh Miểu nghẹn ngào nói.
Dường như Xuân Tiểu Mãn muốn khuyên nhủ, nhưng không biết nên nói từ đâu.
Bạch Linh Miểu đau lòng như vậy vì xem Lý sư huynh là người đàn ông của mình.
"Lần này chỉ là đứt một cánh tay, nhưng lỡ như còn lần sau nữa? Tại sao chúng ta chỉ muốn về nhà mà khó khăn đến thế, hu hu hu!”
Xuân Tiểu Mãn nhìn Bạch Linh Miểu thân thiết nhất với mình nay đau lòng như vậy, cô ấy cũng có chung cảm xúc.
Tuy Lý Hỏa Vượng không giải thích gì với họ, nhưng ở chung suốt chặng đường đi, Xuân Tiểu Mãn có thể nhìn ra thẻ tre màu đỏ bên hông Lý Hỏa Vượng là thần thông đổi lấy từ hiến tế thứ trên người mình.
Thẻ tre đó ngày nào còn bị Lý Hỏa Vượng mang theo thì phần thân thể của cậu sẽ càng lúc càng ít.
Xuân Tiểu Mãn nhìn Bạch Linh Miểu bộ dạng đau lòng, cô ấy dịu dàng hai tay ôm Bạch Linh Miểu vào ngực.
Nói ra thì chủ yếu là vì thực lực của bọn họ không đủ mới sẽ như vậy, nếu có thực lực nhẹ nhàng giải quyết loại cục diện này thì đã không có cục diện như hiện tại.
Nhưng muốn khuyên bảo Lý sư huynh vứt thẻ tre cơ hồ là chuyện không thể nào, thứ kia tuy rằng trả giá đắt rất lớn nhưng uy lực siêu mạnh.
Xuân Tiểu Mãn dứt khoát tự nhủ lòng:
“Nếu không còn cách nào thì xin Lý sư huynh dạy ta cách dùng thẻ tre.”
Nếu thứ kia ai đều có thể dùng, vậy chẳng bằng để cho cô ấy dùng.
Vô luận là Bạch Linh Miểu hay Lý sư huynh đều quan tâm lẫn nhau, bọn họ bị thương đều có người đau lòng.
Còn Xuân Tiểu Mãn dù sao đã quyết tâm không tiếp tục lấy chồng nên chẳng sao.
“Nếu ta bị đứt tay ...” Xuân Tiểu Mãn cúi đầu nhìn Bạch Linh Miểu bộ dạng đau lòng, lại nhìn tay mình bị lông đen bao trùm, thầm nghĩ: “Cũng được!"
Sau một lúc nhỏ giọng an ủi, hai người lại múc nước. Người khác còn đang chờ ăn cơm, hai người cũng không dám chậm trễ hành trình.
Thùng gỗ lại chìm vào nước mát lạnh, múc nước.
"Đợi đã." Xuân Tiểu Mãn thò tay đầy lông xuống nước, nhẹ lau khóe mắt Bạch Linh Miểu: “Chỗ này dính bụi, ta lau cho muội.”
"Đa tạ Tiểu Mãn tỷ."
"Khách khí cái gì, đều là tỷ muội, tương lai ta có lẽ sẽ là mẹ nuôi của con muội.”
Xuân Tiểu Mãn mới cười nói xong lời này, liền trông thấy Bạch Linh Miểu biểu cảm càng kinh khủng:
“Tiểu Mãn tỷ, nhìn sau lưng kìa!”
Tiểu Mãn nhanh chóng một tay đè chuôi kiếm bên hông, vụt xoay người, chợt thấy trong nước sông trong vắt có những xác chết chậm rãi trôi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận