Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 130: Ni cô (2)

Tiểu nhị vừa báo xong món ăn và định rời đi thì bị Lý Hỏa Vượng ngăn lại.
“Ai yo, vị chân nhân này, huynh cũng thấy đấy, quán trọ này rất bận, quả thực xin...”
Tiểu nhị còn chưa nói hết lời đã bị hạt đậu vàng trong tay Lý Hỏa Vượng chặn lại.
"Phía bên Hoằng Hoa Sơn kia, ngươi biết không?”
"Biết, biết!"
"Trên núi có một am ni cô, nghe nói hương hỏa rất cường thịnh? Bồ Tát phía bên bọn họ rất linh nghiệm?”
Nghe thấy lời này, trên khuôn mặt của tiểu nhị lộ ra chút mịt mù: “Hương hỏa cường thịnh? Không phải chứ, hương hỏa của An Từ Am còn không tốt bằng hương hỏa của ngài Thổ Địa.”
“Hả?” Lý Hỏa Vượng nhìn về phía Tiểu Mãn đang ăn cơm, chuyện này không giống như lời cô ấy nói.
“Hàng xóm của ta nói rằng hương hỏa rất cường thịnh.” Tiểu Mãn có chút bối rối mà đặt đũa xuống.
"Ai dà, vậy thì hàng xóm của cô nhất định là nói bậy rồi, Bồ Tát của An Từ Am đều đóng bụi rồi, nếu có hương hỏa ở đây thì chính là có quỷ rồi.”
"Chân nhân, huynh nghe ta đi, không sai đâu, quả phụ trong thôn cháu trai của nhị tỷ ta chính là đến An Từ Am làm ni cô.”
Vừa nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức hứng thú: “Ồ, tại sao bà ta lại đến đó làm ni cô? Đến nó làm ni cô có yêu cầu gì không?”
Tiểu nhị nhìn xung quanh,
Vẻ mặt có chút do dự.
Khi Lý Hỏa Vượng nhét hạt đậu vàng kia vào trong tay hắn ta, tiểu nhị ghé miệng lại gần và cố tình hạ thấp giọng.
“Nam nhân của bà ta chết rồi, nhà mẹ đẻ thì lại rất xa, còn không sinh nổi con trai, vì vậy bị người trong thôn bán mất nhà, bị dồn vào đường cùng nên mới đi làm ni cô, có thể sống được thì ai muốn làm ni cô chứ.”
"Ồ... thì ra là vậy.” Lý Hỏa Vượng có chút suy tư, gật gật đầu.
Từ những thông tin thu thập được trước mắt, xem ra những ni cô này có lẽ cũng được coi là bình thường, không quá chênh lệch so với những gì Lý Chí nói trước lúc chết.
“Vậy ngươi có biết vì sao những ni cô kia mặc y phục màu đen không?” Lý Hỏa Vượng lại lấy ra một hạt đậu vàng.
"Haizz, đó nào phải y phục màu đen, y phục của ni cô là màu xanh lá mạ, cũng không biết trên núi không có giếng hay là gì, bọn họ không bao giờ tắm rửa hay thay y phục, y phục kia mới chuyển từ màu xanh lá mạ sang màu đen.”
Nói đến đây, tiểu nhị đầy vẻ ruồng bỏ.
"Hôm đó có mấy ni cô xuống bán lợn, ta thấy một người trong số đó xoa xoa lên cổ. Ôi, huynh đoán xem thế nào? Bà ta xoa ra một lớp đất đen lớn.”
Lời này của tiểu nhị vừa được nói ra, những người gần đó đều lần lượt đặt đũa xuống với vẻ mặt lúng túng.
"Bốp" một tiếng, một bàn tay đánh vào sau đầu của tiểu nhị.
"Các khách quý đang ăn cơm đấy. Tiểu tử ngươi ở đây nói cái gì vậy. Muốn hủy hoại thanh danh của nhà trọ Bồng Lai của ta có phải không?”
"Chưởng quỹ, thật sự không phải đâu, là vị chân nhân này hỏi nên ta mới nói!"
Nhìn thấy bóng lưng mập của chưởng quỹ đang ép tiểu nhị xin lỗi và kéo hắn ta rời đi, Lý Hỏa Vượng cầm đũa lên và bắt đầu ăn cơm.
"Lý sư huynh, huynh muốn hỏi cái gì, bọn đệ có thể giúp huynh.”
Vừa nói, Cẩu Oa vừa gắp một miếng thịt béo ngậy nhét vào trong miệng.
"Được rồi, đệ có thể hỏi gì với khuôn mặt lốm đốm đó, đừng dọa người khác chết khiếp nữa, Bảo Lộc, đệ ăn xong thì giúp huynh đến trấn hỏi về tin tức của An Từ Am.”
Trong số Dược Dẫn chỉ có người nam nhân kỹ năng bơi giỏi này có ngoại hình hoàn toàn bình thường.
Tôn Bảo Lộc, người luôn không có cảm giác tồn tại, sững sờ một lúc rồi sau đó lặng lẽ gật đầu.
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn cậu ấy một cái rồi tiếp tục ăn cơm, ngoại hình bình thường không có nghĩ là cậu ấy cũng bình thường.
Người nam nhân này không bao giờ cởi quần áo khi đi ngủ, ngay cả khi đi vệ sinh cũng phải tránh né người khác, kể cả nam hay nữ.
Dưới lớp y phục của cậu ta chắc chắn đang che giấu lý do tại sao cậu ấy có thể được Đan Dương Tử chọn làm Dược Dẫn.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không muốn hỏi nhiều, suy bụng ta ra bụng người, cậu cũng không muốn người khác thảo luận với mình về trạng thái tinh thần của mình.
Sau một thời gian, Lý Hỏa Vượng ở lại nhà trọ này.
Cậu phái cử đạo đồng còn có Bảo Lộc đi nghe ngóng tin tức về An Từ Am.
Sự việc ở Chính Đức Tự, Lý Hỏa Vượng không muốn lại xảy ra lần nữa.
Sau một khoảng thời gian nghe ngóng hơn nữa còn đặc biệt phái cử Bảo Lộc lên núi một chuyến, Lý Hỏa Vượng đã xác nhận được rằng những ni cô kia có lẽ không phải là mối đe dọa quá lớn.
Điều mà người dân trong trấn nói nhiều nhất về các ni cô chính là bọn họ bẩn, bọn họ lười, bọn họ mập.
"Nếu ngày thứ hai mà ta vẫn chưa xuống thì mọi người lập tức rời khỏi nơi này, nghe rõ chưa?”
Lý Hỏa Vượng đứng trước con đường đất lên núi, căn dặn các Dược Dẫn khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận