Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 143: Quy củ (2)

Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ:
“Tịch Nguyệt Thập Bát sẽ ở đây chứ?”
Khi thôn trưởng hét ra câu thứ hai thì Lý Hỏa Vượng mang người tới gần, mở bản đồ ra cho bọn họ xem.
"Lão trượng, làm phiền một chút, vị trí trên bản đồ là thôn của các ngươi hay sao?”
"Cái gì? Hỏi đường à?”
Ông già nhận lấy bản đồ, cùng người bên cạnh xì xầm nhỏ to.
Lý Hỏa Vượng nhìn chăm chú mặt của bọn họ, quan sát từng biểu cảm.
Thương lượng một lúc lâu sau đó thôn trưởng hai tay trả lại bản đồ:
“Khách từ ngoài đến, ngươi tìm nhầm chỗ rồi, vị trí trên bản đồ cách nơi này còn cỡ hai, ba mươi dặm.”
“Tìm nhầm? Còn chưa đến?" Lý Hỏa Vượng trong lòng nhanh chóng tính toán khoảng cách từ An Từ Am đến nơi này, Tĩnh Tâm sư thái nói cỡ hai trăm dặm, nhưng cậu không phải máy tính, hơi lệch một chút cũng bình thường.
"Ha ha ha, tại hạ lỗ mãng, không ngờ tìm lầm chỗ.” Lý Hỏa Vượng sảng khoái cung hai tay vái những người trước mắt.
“Nhưng mà lão trượng này, mặt trời sắp xuống núi, có thể cho chúng ta ở lại một đêm không? Đi nửa tháng, chúng ta thật sự có chút mệt mỏi."
“Cái này ...” Ánh mắt thôn trưởng nhìn đám người Lý Hỏa Vượng mang theo cảnh giác.
"Lão trượng, xin giúp đỡ cho.” Lý Hỏa Vượng mỉm cười đến gần, ống tay áo dài phất qua một bàn tay của đối phương.
Thôn trưởng cảm giác lòng bàn tay hơi nặng, thoáng chốc sắc mặt thay đổi, dùng ngón tay nắn vuốt.
“Được rồi, sương phòng phía tây của chúng ta còn trống, thôi thì cho các ngươi ở đấy, mà nhớ là chỉ được ở một đêm.”
Khi hai chiếc xe ngựa đạp lên nền đá mọc đầy rêu xanh đi vào thôn, Cẩu Oa dựa sang, nhỏ giọng hỏi:
“Lý sư huynh, chẳng phải không tìm đúng nơi sao?”
Lý Hỏa Vượng hơi nghiêng người liếc mắt qua đám thôn dân núp ở ngoài cửa nhìn lén.
"Có lẽ chúng ta không đi nhầm thì sao? Có lẽ nơi chúng ta muốn tìm là chỗ này thì sao?”
Lý Hỏa Vượng đi ra lâu như vậy, học được chuyện quan trọng nhất là những gì người ta nói tối đa chỉ có thể tin 30%.
Nếu Tịch Nguyệt Thập Bát có thể biến thành bất cứ bộ dạng nào, vậy thì một thôn phức tạp là nơi ẩn núp tiện lợi nhất.
Không biết nó có ăn thịt người không, nếu có thì thôn này cũng là địa điểm săn mồi cực kỳ tiện.
Tầm mắt của Lý Hỏa Vượng bắt đầu tìm kiếm, tìm tất cả màu đỏ trong cả thôn, nhưng mãi khi vào nhà thôn trưởng vẫn không tìm được bất cứ màu đỏ.
Đi tới bên dưới cửa đền thờ, thôn trưởng hai tay đút vào ống tay áo nhìn những người trước mắt:
“Ta nói trước nhé, Ngô gia thôn có nhiều quy củ, đây là quy củ từ đời trước truyền xuống, không thể sửa, các ngươi muốn ở lại đây thì cũng được, nhưng nhất định phải giữ quy củ, nếu không làm được thì rời đi ngay bây giờ.”
"Quy củ?"
Trong lòng âm thầm suy tư một lúc sau, Lý Hỏa Vượng gật đầu, nói:
“Lão trượng cứ nói đi, đều là những quy củ gì?”
Thôn trưởng để chòm râu dê giơ ngón trỏ lên:
“Vậy thì điều thứ nhất, trong Ngô gia thôn chúng ta không được cãi lại người lớn tuổi, đặc biệt là với ta.”
“Đây là quy củ?" Chẳng những Lý Hỏa Vượng cảm giác được kinh ngạc, ngay cả người khác đều kinh ngạc vô cùng.
Bọn họ vốn cho rằng sẽ là quy củ kỳ lạ gì, kết quả bình thường như thế.
"Đây không phải là gia quy sao? Thật sự muốn lấy gia quy nhà mình ước thúc người ngoài?”
Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay gõ Cẩu Oa đứng bên cạnh, nói với thôn trưởng:
"Ngài nói tiếp đi, chúng ta xin nghe.”
“Điều thứ hai là chúng ta sống gần rừng cây, thường có vật sống từ trong rừng chạy ra, mặc kệ là chuột hay cú mèo thì các ngươi không thể đánh chúng, hoặc đạp lên chúng. Nếu gặp ở dọc đường thì các ngươi phải nhường đường cho chúng nó, trước kia nó có ơn với Ngô gia chúng ta.”
“Điều thứ ba, các ngươi là khách lạ, hễ là nam thì không được phép nói chuyện với phụ nữ của thôn chúng ta. Ngày xưa không có quy củ này, nhưng mấy năm trước có người bán hàng rong dụ chạy hai cô dâu của chúng ta! Ôi, nhắc tới người bán hàng rong đó là ta lại giận ...”
Thôn trưởng huyên thuyên nhắc nhở, đám người Lý Hỏa Vượng dần hiểu rõ các loại quy củ của Ngô gia thôn, thậm chí mấy chuyện nhỏ như cấm tiêu tiểu bậy cũng phải nhắc tới.
“Nước cạn nổi nhiều rùa, cái thôn rách này thật nhiều quy củ, thôi chúng ta đừng ở lại đây.”
“Suỵt, yên lặng nghe đi."
Thôn trưởng rốt cuộc nói xong quy củ:
“Điều thứ mười một là không đốt đèn buổi tối, cũng không được ra ngoài vào ban đêm. Một điều cuối cùng là mặc kệ khi nào đều phải chờ người ta xoay người lại rồi hãy nói, tuyệt đối đừng nói chuyện khi đưa lưng về phía người khác.”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng hơi cau mày, hai điều cuối cùng khiến cậu cảm giác được có chút không thích hợp.
“Nếu làm hỏng những quy củ này thì sao? Sẽ như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận