Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 972: Quán hoành thánh (2)

“Nói gì thế, một bát nước nóng cần gì tiền, bà ngồi đi, ta lập tức rót cho!”
Sau khi bà lão cảm ơn chủ quán cả ngàn lần, nhìn xung quanh một chút, đi đến bàn bên cạnh Dương Tiểu Hài ngồi xuống.
Khi một bát nước nóng được đưa đến trước mặt bà, bà lão mở bao vải của mình ra, từ bên trong lấy ra một cái bình sứ màu đen.
Trước tiên bà thuận theo thành bát uống một ngụm nước, tiếp theo đó lấy ra một đôi đũa từ trong ống trúc, cẩn thận gắp một viên đá cuội nhỏ giọt nước đen ra từ trong bình gốm sứ.
“Ai, ông nhà, ngươi mau nhìn, người đó sao lại ăn viên đá thế.”
Chờ sau khi Dương Tiểu Hài nhìn qua, liền nhìn thấy bà lão đó bỏ viên đá kia vào trong miệng hút say sưa ngon lành.
Sau khi hút viên đá đến mất hết màu đen, lúc này bà lão nhả viên đá lại vào trong bình gốm sứ, lần nữa bưng lên chén nước nóng kia lên hớp một ngụm.
Khi bà lão lần nữa nhét một viên đá nhét vào miệng, trên mặt Triệu Tú Mai có chút không đành lòng nói với Dương Tiểu Hài: “Chúng ta cho bà lão một bát hoành thánh đi, chỉ ăn đá sao có thể no được.”
“Ừ.” Dương Tiểu Hài nhẹ gật đầu, hắn cũng không nhìn được người khác đói, lúc trước khi làm ăn mày, hắn quá biết đói là loại cảm giác gì.
Đương nhiên rồi, Dương Tiểu Hài không dám bố thí quá nhiều, nhiều lắm là gọi cho đối phương một bát đồ ăn, dù sao hắn biết quy tắc không để lộ tiền tài ra ngoài.
Chờ khi tám lượng hoành thánh mà Dương Tiểu Hài gọi được đưa đến, hắn bưng món ngon vừa mới nấu ra đưa đến trước mặt bà lão kia: “Bà lão, ăn cái này đi, cái này no hơn so với món kia của người.”
Bà lão sửng sốt trong chốc lát, sau đó lộ ra hàm lợi đỏ hồng không còn một chiếc răng cười với Dương Tiểu Hài: “Cậu bé, đa tạ, ta không cần đến, ta cái gì cũng có, ngươi nhìn xem, viên đá này là vị sườn kho, viên này là vị vịt Bát Bảo, còn có viên này, viên này là giò lợn sốt.”
Sau khi dùng đũa gắp ra đủ loại hình dạng đá cuội trong bình gốm sứ để khoe khoang, bà bưng chén kia đi đến bên cạnh người làm xiếc khỉ, trực tiếp đưa chén hoành thánh đến trước mặt ba con khỉ kia.
Ba con khỉ rõ ràng đã rất đói, vội vàng nhào lên tay năm tay mười, không lâu sau ngay cả dầu ớt trong chén đều được liếm sạch sẽ.
Dương Tiểu Hài biểu cảm phức tạp vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn, ngồi trở lại chỗ của mình, nhìn bà lão tiếp tục hút viên đá kia.
Nghĩ một lúc, hắn mặt luyến tiếc nói với Triệu Tú Mai ở bên cạnh: “Nàng nói xem bà lão kia có phải là đầu óc cũng có bệnh giống như Lý sư huynh không?”
“Có bệnh còn để bà đi loạn khắp nơi, con cháu nhà này thật bất hiếu.” Triệu Tú Mai có chút oán giận nói.
“Nếu như bà lão kia cũng giống như ta, không có người nhà thì sao?”
Hai người trầm mặc không nói.
Nhưng mà mặc kệ cảm xúc của bọn hắn như thế nào, là một người xa lạ, điều bọn hắn có thể làm đều đã làm rồi. Cũng không thể trên đường đi thăm người thân còn mang theo một bà lão điên.
Hai vợ chồng mặc dù có lòng tốt, nhưng cũng không tốt bụng đến mức như vậy.
Hai người tiếp tục vùi đầu ăn, nhưng không biết vì sao, món hoành thánh này không còn ngon như lúc nãy nữa.
Một cái hai cái ba cái, hoành thánh trong chén đều vào bụng, ăn xong hai người đứng lên liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc này, một vị lão đạo cưỡi lừa đen, dẫn theo hai người đệ tử đi tới, râu dài bồng bềnh nhìn có vẻ mười phần tiên phong đạo cốt.
“Sư phụ hôm nay chúng ta ăn ở đây đi.”
“Ừm, được, nói chứ lần trước ăn hoành thánh, ta còn trừ bạo an dân, mời Lôi Công chém hai tên Dạ Xoa làm hại nhân gian.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong sạp hàng đều hướng mắt nhìn về đạo nhân này, bên trong ánh mắt mang theo ánh nhìn kính sợ.
“Kia là, sư phụ ta là ai chứ, là cao nhân sắp có thể đắc đạo thành tiên, đời này ghét nhất cái ác.” Hai vị đạo đồng bên cạnh đang không ngừng nịnh nọt.
Khi nghe thấy những lời này, một trong ba con khỉ kia, liếc mắt nhìn chủ nhân đang ăn bát thứ hai, nghiến răng giật mạnh sợi dây xích quanh cổ, miệng lớn tiếng kêu inh ỏi.
Sau đó thậm chí còn quỳ xuống, không ngừng dập đầu với lão đạo nhân kia, trong miệng không ngờ lại run rẩy bắt đầu nói tiếng người: “Cứu … đồ cặn bã! Cứu mạng!”
“Hả?” Lão đạo nhân một tay vỗ bàn, nhíu mày, sắc mặt lập tức trở nên uy nghiêm.
Thấy lai lịch của mình bị nhìn thấu, tên làm xiếc kia bỗng nhiên lật bàn, từ trong lòng liền móc ra một chiếc dao ngắn, định liều mạng với đối phương.
“Mẹ kiếp! Lão nhiều chuyện, ngươi muốn làm gì!”
Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng đối phương hai mặt đỏ bừng, thân thể lão đạo nhân bỗng nhiên run một cái, hai mắt có chút lơ mơ nhìn về phía khác, ngồi ở trên ghế không đứng dậy.
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của mọi người, bao gồm cả tên xiếc khỉ chuẩn bị liều mạng kia: “Ha ha ha! Thì ra là thứ bộ dạng này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận