Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 444: Tử vong

Xoẹt!
Thân thể Lý Lý Hỏa Vượng mất thăng bằng vì vung kiếm mà ngã xuống đất, Tọa Vong Đạo bị cắm mười mấy tiền đồng cũng ngã xuống.
Tọa Vong Đạo sắp chết nhưng trên mặt treo nụ cười kỳ dị:
"Quả nhiên vẫn là ngươi lợi hại ... Hồng Trung lão đại ... Đại Tam Nguyên có khác.”
Lý Hỏa Vượng nằm dưới đất không dậy nổi, mắt nhìn trân trân bầu trời, lặng lẽ cảm thụ đau nhức trên người:
“Không ngờ ... ta gục ở đây ... thật không cam lòng ...”
Nhìn Cao Trí Kiên ở phương xa bị đám tượng đất bò đầy người, Đại Thần cố gắng đến gần cậu, Lý Hỏa Vượng khó khăn lật người.
“Đâu ... đau đớn này không lợi dụng thì ... lãng phí.”
Lý Hỏa Vượng cố gắng thử mấy lần nhưng không thành công, lần cuối cậu rốt cuộc giơ tay thọc vào khoang bụng, chộp lấy xương sườn một trái một phải.
Lý Hỏa Vượng dùng hai tay moi khoang bụng ra, hai khúc xương sườn máu me nhầy nhụa cũng bị kéo ra.
Hai khúc xương gấp khúc ở trên không trung giao nhau rồi lại đâm vào bụng của cậu:
“Xé thịt rút xương!”
Tiếng động va chạm ở bốn phía biến mất, bị tiếng hét đau đớn kéo dài bất tận thay thế.
Tất cả trong Cam Nguyên Thôn, vô luận là những thứ núp trong tượng đất, người và chó của Cam Nguyên Thôn, vào giây phút này đều cùng cảm nhận với Lý Hỏa Vượng.
Những bức tượng đất không chịu nổi run rẩy trốn vào lòng đất, cục diện nguy cơ trùng trùng nháy mắt bị Lý Hỏa Vượng hóa giải.
Cảm giác được bọn họ rời đi, Lý Hỏa Vượng nhẹ buông tay, ý thức dần dần tan rã.
"Lý Hỏa Vượng!"
Lý Hỏa Vượng choáng váng mặt mày bản năng ngước đầu lên tiếng:
“Ai? Có đây.”
Thứ lần cuối Lý Hỏa Vượng nhìn thấy là Bạch Linh Miểu chạy về phía mình:
"Ta không thể chết, ta không thể chết ... ".
Lý Hỏa Vượng nghẹo cổ, ý thức chìm vào bóng tối.
Canh năm, nghe tiếng gà gáy từ bên ngoài, Cẩu Oa râu ria xồm xàm cầm bô đi ra khỏi phòng, sắc mặt không chút màu máu, vải trắng trên cổ áo đại biểu cậu ấy cũng bị thương.
Nguyên nhân Cẩu Oa bị thương còn đi ra đổ bô là vì Cao Trí Kiên bị thương nặng hơn cậu ấy nhiều, những tượng đất này suýt tháo cánh tay của hắn xuống.
Cẩu Oa đi nhà xí đổ bô, rụt cổ ngáp dài vội chạy về.
Khi đi ngang qua phòng số hai chữ thiên, Cẩu Oa kéo mở cửa sổ cẩn thận nhìn vào trong.
Nhìn Lý Hỏa Vượng vẻ mặt tử khí nằm ở trên giường, không có dấu hiệu tỉnh lại, cậu ấy bất đắc dĩ lắc đầu.
Cẩu Oa quay về phòng của mình, vừa đút bô xuống gầm giường thì tiếng ngáy như sấm của Cao Trí Kiên bỗng ngừng:
"Sao ... Sao ... Sao ... ".
"Không sao hết, vẫn như vậy, ngươi xích vào trong, để ta ngủ bù.”
Cẩu Oa trèo lên giường, thân thể đầy xương vùi vào trong chăn:
“Ài, e rằng lần này Lý sư huynh không chống nổi, nên ở riêng, ài, Sỏa Tử, ngươi nói xem ta được chia bao nhiêu phần trong cái hộp vàng?”
Nghe tiếng động bất mãn ở bên cạnh, Cẩu Oa nói tiếp:
“Không phải ta rủa Lý sư huynh, tự ngươi cũng trông thấy, lần này ngay cả ngũ tạng lục phủ đều bị đào ra, dù Khiêu Đại Thần lợi hại cỡ nào nhưng không phải Thần Tiên thật sự, lẽ nào có thể mọc thịt xương?”
Bùm!
Cẩu Oa bị hất văng xuống giường.
“Ài, ngươi thật là!”
Cẩu Oa lầu bầu đứng lên, bị té một phen hết cơn buồn ngủ, xoay người cầm thau đồng trên giá gỗ đi hậu viện, múc nước giếng.
Rửa mặt súc miệng xong Cẩu Oa ra phố, đi tới một cái sạp nhỏ ven đường ngồi xuống:
“Lão bản, cho một bát đậu hủ não ngọt, thêm hai cây bánh quẩy.”
"Được rồi! Ngài chờ chút, có ngay đây.”
Đậu hủ não nóng hổi, rắc ít mè và đường đỏ khiến Cẩu Oa đang đói bụng thèm nuốt nước miếng.
Cẩu Oa dùng đũa kẹp bánh quẩy bỏ vào đậu hủ não cho mềm, sau đó đút vào miệng, thoáng chốc trong miệng thơm phức mỡ ngọt, rất là sung sướng.
“Đại Lương có khác, ngày thường không gặt lúa cũng ăn sáng, thức ăn còn có nhiều loại như vậy.”
Chờ Cẩu Oa sung sướng ăn sáng xong, người đi đường cũng dần nhiều lên.
Dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm sạch bát, Cẩu Oa đứng lên, móc ra hơn mười văn tiền từ bên hông ném qua.
“Ôi, nhiều thế, tạ lão gia thưởng cho!”
"Ai thưởng ngươi? Cho thêm ba phần giống như của ta đưa lên tầng hai khách điếm bên cạnh, không có ta theo dõi, đừng cắt bớt cắt xén đấy.”
Cẩu Oa nói xong xoay người hòa vào dòng người, trong khoảng thời gian này cậu ấy đã đi dạo huyện này vô cùng quen thuộc.
Đi dạo một vòng, Cẩu Oa ngừng lại trước một tiệm quan tài hẻo lánh.
Cẩu Oa phun ước miếng vào lòng bàn tay vuốt mép tóc, nhấc chân đi vào.
Người đàn ông ở bên trong đang gõ bàn tính, thấy khuôn mặt xấu xí của Cẩu Oa thì trên mặt treo nụ cười gượng bất đắc dĩ nói:
"Tào gia, ngài lại đến? Mời vào trong.”
“Sao rồi? Suy nghĩ một buổi tối, có thể giảm thêm chút tiền không?” Cẩu Oa đi tới gần một cỗ quan tài lớn, thuần thục dùng tay vỗ.
“Tào gia, đây là gỗ tùng đỏ thượng hảo, ôi chao, ngài đừng vỗ nữa, mỗi ngày vỗ, quan tài đó sắp bị ngài vỗ tróc sơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận