Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1300: Cho nên (2)

Lý Hỏa Vượng nghiêm túc quay về, nhưng bất kể là tư mệnh nào thì cũng đều không hợp với Triệu Sương Điểm.
"Cái kia..." Giọng nói dịu dàng của Triệu Đình kéo suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng về khu giám sát Bạch Tháp: "Cái kia, tôi về trước hỏi rõ ràng một chút, tôi không làm chủ được loại chuyện này."
"Được, cô đi đi, chuyện này vốn không liên quan đến các cô."
Thấy Triệu Đình xoay người muốn đi, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên gọi lại: "Chờ một chút! Ta còn có chuyện muốn hỏi cô."
"Hả?"
Nhìn khuôn mặt thanh tú của Triệu Đình, sắc mặt Lý Hỏa Vượng dần dần trầm xuống, hắn do dự một lúc sau nói: "Cái kia... Trầm cảm dễ chữa không? Ta có một người bạn cũng bị bệnh này, gần đây cô ấy bị nặng hơn, ta có hơi lo lắng cho cô ấy."
"Nặng thêm? Nghiêm trọng đến mức nào?"
"Ta..." Trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một tia đau khổ và tưởng niệm: "Ta không biết, ta đã không gặp cô ấy trong một thời gian dài, chỉ nghe nói rằng cô ấy đang cố tự tử."
"Vậy cũng coi như bình thường giống lúc trước, không phải tệ nhất." Triệu Đình giải thích: "Nếu quả thật là trầm cảm nặng thì dưới tình hình đó, thậm chí ngay cả tự sát cũng không muốn làm, đầu óc cũng không tỉnh táo."
Nghe nói như thế, Lý Hỏa Vượng hơi thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo hắn hỏi Triệu Đình: "Bây giờ hẳn là cô có thể chữa được ổn nhỉ? Cô có nghĩ trầm cảm dễ chữa không?"
Triệu Đình cắn môi dưới suy nghĩ lại vài giây rồi mở miệng giải thích tiếp: "Nếu bệnh nhân trầm cảm vừa phối hợp uống thuốc đúng giờ, bác sĩ lại là bác sĩ tốt thì cũng không phải khó chữa so với những bệnh khác, nhưng điều khó khăn nhất của loại bệnh này chính là chỉ cần sau đó có cảm xúc tiêu cực tồn đọng không tiết chế ra kịp thời là dễ dàng tái phát."
"Đối với trường hợp nặng, tôi không bị nặng nên tôi cũng không biết, chỉ nghe bác sĩ nói rằng trầm cảm nặng đòi hỏi phải xây dựng lại tâm trí, nghe có vẻ phiền phức."
Nghe Triệu Đình giải thích xong, Lý Hỏa Vượng yên lặng gật đầu, nếu như sau khi đi ra ngoài, bệnh tình của Na Na không có chuyển biến tốt đẹp, vậy tốt nhất ta nên nghĩ cách chuyển cô tới chỗ thủ hạ của Dịch Đông Lai.
Tuy rằng không đối phó với Dịch Đông Lai, nhưng không thể không nói anh ta đúng là một bác sĩ phụ trách lợi hại của khoa tâm thần.
Nếu như có thể tiếp nhận trị liệu của anh ta, hắn là bệnh tình của Na Na có thể sẽ khỏi rất nhanh.
Bệnh tâm thần không đáng sợ, hắn cũng trải qua, sau này Na Na dễ dàng tái phát cũng không sợ, hắn sẽ ở bên cạnh cô chăm sóc cô cả đời.
"Bịch bịch bịch bịch" Tiếng bước chân dồn dập bỗng nhiên vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, Triệu Đình cũng sợ tới mức mặt biến sắc.
"Mau! Mau trốn đi!" Lý Hỏa Vượng ở trong phòng lo lắng suông: "Đừng qua bên kia! Bên kia có camera giám sát!"
Ngay khi Triệu Đình chạy đi không lâu, Lý Hỏa Vượng nằm trên giường lần nữa thì nhìn thấy Dịch Đông Lai đưa mấy hộ lý trực tiếp mở cửa của mình: "Lý Hỏa Vượng, cậu vừa mới nói chuyện với ai?"
Lý Hỏa Vượng dụi mắt, bò dậy khỏi giường với vẻ mặt không kiên nhẫn: "Cái gì mà nói với không nói? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ thì làm gì?"
Dịch Đông Lai đi tới cạnh bàn, nhón chân lấy một cái bút ghi âm ra. Theo động tác nhẹ nhàng ấn một cái của anh, giọng nói Lý Hỏa Vượng truyền ra từ bên trong: "Mau! Mau trốn đi! Đừng qua bên kia! Bên kia có camera giám sát!"
Đối mặt với chứng cứ như sắt, Lý Hỏa Vượng đứng tại chỗ im lặng không nói.
"Cậu không thì cho là tôi không biết sao? Cậu cho rằng mấy ngày nay tôi thả cậu ra là để cho vui sao?"
Dịch Đông Lai đưa tay ấn vào xích chân Lý Hỏa Vượng, một thẻ nhớ nho nhỏ bắn từ bên trong ra.
"Triệu Đình, Cao Cận Vân, Trương Thủy Nga, tôi nhớ không sai chứ? Đây là ba người cậu tiếp xúc trong mấy ngày nay."
"Cậu nói chuyện với bọn họ lâu như vậy, chẳng lẽ không phát hiện ra có chỗ nào không đúng sao?"
"Lý Hỏa Vượng!" Dịch Đông Lai vọt tới trước mặt hắn, trừng mắt nhìn hắn chằm chằm.
"Cậu không hiểu sao? Cậu điên rồi, cậu cũng đâu phải tên ngốc! Rõ ràng bọn họ là bệnh nhân của bệnh viện Khang Ninh, mà nơi này chính là tháp trắng!"
"Cho nên…" Nghe nói như thế, lỗ tai nhỏ của Lý Hỏa Vượng lập tức như to ra trong nháy mắt.
"Cho nên… Thanh Vượng Lai cũng không phái người tới cứu ta? Anh ta thật sự tá ma giết lừa hoàn toàn buông tha cho ta?"
Xuân Tiểu Mãn lấy ra ba nén nhang, cầm nghiêng trên nến hương thắp lên.
Hơi dùng sức vẫy nhẹ dập tắt ngọn lửa trên đầu nhang, cô ấy quỳ trên đệm hương bồ, giơ ba cây nhang qua đỉnh đầu bái lạy tượng thần trước mặt.
Giờ phút này bộ dạng của Vô Sinh Lão Mẫu đã hoàn toàn biến dạng. Ở giữa tịnh đế song liên có một bà lão mặt mũi hiền lành, ấn đường hơi đỏ, chống gậy đầu rồng đang ngồi khoanh chân.
Tượng thần làm bằng đá nhưng các tín đồ lại sơn màu cho tượng thần làm cho Vô Sinh Lão Mẫu trông có vẻ sinh động như thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận