Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 818: Pháp Giáo

Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, sau đó lắc lắc đầu: “Không phải, mùi của lá bánh chưng rất nồng, ta không thể không ngửi thấy gì được, thôi bỏ đi, không cần quan tâm đến bọn họ làm gì, chỉ cần đừng làm vướng việc của ta là được.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng tăng nhanh tốc độ, dẫn theo Lý Tuế đi về phía cổng thành.
Nhưng vào lúc Lý Hỏa Vượng chuẩn bị đến cổng thành, một vùng bếp lò đang bốc hơi nóng xuất hiện trước mặt của hắn: “Đây rốt cuộc là đang làm gì vậy?”
Hắn còn nhìn thấy không ít người đang mang những chiếc vại sành nặng trịch đi ra ngoài thành.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang ngẩn người, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: "Đạo gia, đạo gia.”
Người đàn ông chân nhỏ lúc trước lúc lắc đi về phía Lý Hỏa Vượng, nhìn khuôn mặt Lý Hỏa Vượng và cười nịnh bợ nói: “Đạo gia, ngài muốn đi rồi sao? Ở thêm mấy đêm đi.”
“Các ngươi rốt cuộc là đang làm gì vậy?” Lý Hỏa Vượng vô cùng tò mò, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nghe thấy lời này, người đàn ông chân nhỏ lập tức đưa tay mở nắp nồi bên cạnh ra, hơi nước bốc lên và tỏa ra, một hòn đá to bằng quả dưa hấu nằm yên lặng trong nồi đang sôi sùng sục.
"Nấu canh đá! Thứ này rất bổ dưỡng. Uống canh đá này chẳng những chống đói mà còn có thể kéo dài tuổi thọ! Hơn nữa chỉ cần cứ tiếp tục nấu, đợi đến khi hòn đá này được nấu nhừ hoàn toàn rồi uống vào, sẽ có thể đến tiên giới hưởng thụ, không cần phải chịu khổ ở thế gian phàm trần nữa.”
"Hả?" Lý Hỏa Vượng cau mày, kinh ngạc nhìn về phía nam nhân trước mặt, sững sờ mấy giây rồi lại lần nữa mở miệng nói: “Cái gì mà nấu canh đá, cái gì mà thành thần tiên? E rằng các ngươi bị Tọa Vong Đạo lừa rồi.”
Người đàn ông chân nhỏ đậy nắp vại sành lại, mang theo chút khó hiểu mà hỏi: “Đạo gia, Tọa Vong Đạo là cái gì? Nô gia chưa từng nghe qua.”
“Đừng nấu nữa, cho dù là ai nói với ngươi thì người đó chắc chắn là kẻ lừa đảo, đá nấu không nhừ đâu, mà uống canh đá cũng không thành tiên được.”
Lý Hỏa Vượng nhắc nhở một câu, cũng coi như là tận tình tận nghĩa, hắn lập tức nhấc bước đi qua đám bếp lò này, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đang đi, Lý Hỏa Vượng lại nhìn thấy một đám nam nhân đầy vẻ không có thiện ý đi xuyên qua cánh đồng vại sành này, bao vây về phía mình.
Khi nhìn thấy trên đầu bọn họ cũng quấn khăn trắng như người đàn ông chân nhỏ kia, Lý Hỏa Vượng nắm chặt lấy chuôi kiếm.
“Ngươi nói ai là kẻ lừa đảo hả. Ngươi có bản lĩnh thì nói lại một câu xem. Đây chính là lời mà Thạch Độc gia gia hạ phàm truyền lại.”
"Thạch Độc?" Khi Lý Hỏa Vượng lặp lại từ này, phát hiện xung quanh đều là nam nữ quấn khăn trắng trên đầu, mình bị bao vây rồi.
“Keng” một tiếng, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa rút Tử Tuệ Kiếm ra, sát khí ngút trời tản ra xung quanh: “Cút ra hết cho ta.”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng có bộ dạng như vậy, những người này lập tức đầy vẻ sợ hãi mà tản ra một chút.
Thế nhưng, còn chưa tản ra xa, càng nhiều người chít khăn đội đầu màu trắng từ trong các con hẻm áp sát tới, vây đến như đang chung vui.
“Lý huynh, mau đi thôi, ta ở Đại Tề lâu như vậy, chưa từng nghe qua Thạch Độc gì cả, những người này không ổn.”
“Ừ.” Cùng với việc Lý Hỏa Vượng há miệng ra, Lý Tuế ở bên cạnh như tâm linh tương thông, lập tức chui vào trong đó.
Những xúc tu màu đen từ trong cơ thể của Lý Hỏa Vượng chui ra, cùng với việc vung mạnh một cái về phía xung quanh, các loại vại sành trên bếp lò bay lên, bắn về phía đám người, nước trong vại sảnh đều đã được đun sôi, nhất thời đám người xung quanh bị bỏng đến khóc cha gọi mẹ.
“Đi.”
Hai chân Lý Hỏa Vượng và bốn chiếc xúc tu bên cạnh giẫm mạnh lên mặt đất, cơ thể bay lên cao, bay qua đỉnh đầu những người này, bay về phía đồng ruộng phía xa. Mắt thấy sắp đạt được mục đích rồi, khóe mắt Lý Hỏa vượng lại nhìn thất một cái bóng trắng.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai xúc tu nhô ra từ dưới nách hắn, giũ mạnh một cái, như những chiếc roi quất ra hai tiếng lách tách lanh ảnh trong không trung. Cùng với âm thanh vang lên, bóng trắng kia bị phất xuống đất, ngã cắm mặt xuống.
Khi Lý Hỏa vượng nhìn thấy pháp tự lớn trên chiếc khăn trắng trên mặt của người kia, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Hắn đã thấy qua loại người ăn mặc như vậy ở Đại Lương, có điều ở Đại Lương là màu đen, ở Đại Tề là màu trắng.
Nào có Thạch Độc gì chứ. Đây căn bản chính là một cái tên khác của Vu Nhi Thần. Những tên đầu quấn khăn trắng này thực ra chính là Pháp Giáo của Đại Tề.
“Vậy mà Đại Tề cũng có Pháp Giáo, thiên tai lần này ảnh hưởng đến cả hai bên.” Sắc mặt Gia Cát Uyên trở nên nghiêm túc rất nhiều, dường như nhớ ra chuyện gì đó.
Người kia ở phía xa chuẩn bị đứng dậy từ trên mặt đất, Bành Long Đằng to lớn từ trên trời rơi xuống, đánh mạnh vào người của người kia.
“Bịch’ một tiếng đầy chấn động, cùng với tiếng xương gãy, bùn đất xung quanh cũng bắn lên cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận