Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1253: Kể chuyện (1)

Năm nay là mùng 2 Tết, đều là đồ ăn Tết nóng hổi, rất nhanh một bữa cơm đã được nấu xong.
Lý Hoả Vượng xách một con gà sống đã được vặt sạch lông bước vào đại sảnh, vặn cổ con gà, xé đôi đặt đến trước mặt Lý Tuế: "Ăn cái này đi, ta biết ngươi thích ăn đồ sống, trước khi đi phải ăn một bữa ngon."
"Phụ thân, ta không cần ăn cái này, mấy tập tính của Hắc Thái Tuế trước kia, ta đã có thể dễ dàng khống chế rồi." Lý Tuế từ chối ý tốt của Lý Hoả Vượng.
"Vậy…" Lý Hoả Vượng nhìn về phía cánh tay mình.
"Phụ thân, ăn rau." Hai cái xúc tu vươn ra từ trong đạo bào của Huyền Tẫn, cầm đũa gắp một miếng sườn heo om đặt vào trong bát Lý Hoả Vượng.
Cảm nhận được Bạch Linh Miểu khẽ đá mình một cái ở dưới bàn, Lý Hoả Vượng cuối cùng cũng đập tan suy nghĩ dứt cánh tay của mình ra.
"Nào, ăn rau ăn rau." Lý Hoả Vượng gắp một miếng thịt vịt đặt vào bát Lý Tuế.
Cơ thể cao lớn của Huyền Tẫn dần rút về, cuối cùng cơ thể của thiếu nữ kia cũng lộ ra khỏi đạo bào.
Ba người vây quanh chiếc bàn tròn, cuối cùng cũng có cảm giác của một gia đình bình thường hiếm có.
Ngay lúc ba người đang hưởng thụ sự đầm ấm này, cửa sân bị người khác đẩy ra, Cẩu Oa dắt đứa con gái đã đổi sang y phục mới và vợ mình, cười hi hi bước vào.
"Lý sư huynh! Chúc mừng năm mới! Đệ tới chúc Tết huynh đây! Cung hỷ phát tài, vạn sự như ý!"
Cẩu Oa chúc xong thì ôm con gái xích đến bên cạnh Lý Hoả Vượng: "Nám Nám, gọi đi! Đây là Lý bá bá của con."
"Chào bá bá." Đợi khi tiểu nha đầu đó bập bẹ nói xong, Cẩu Oa liền nhìn chằm chằm Lý Hoả Vượng, không lên tiếng.
Bạch Linh Miểu ở một bên lấy tiền lì xì được bọc trong vải đó ở trong người ra nhét vào trong lòng tiểu nha đầu: "Kim Ngọc thông minh quá, nói rõ ràng như vậy, sau này lớn lên chắc chắn là một tài nữ."
Thấy mục đích của mình đã thành, Cẩu Oa lập tức cười như nở hoa, ôm con gái chuẩn bị đến nhà thứ hai.
"Lý sư huynh à, bây giờ hiếm khi không có chuyện gì, còn không mau sinh một đứa đi, nếu không có con, huynh xem, những lúc năm mới thế này, chỉ cho tiền đi mà không có tiền về đâu."
"Nào, cha giữ cho con nhé, đợi khi con xuất giá thì trả lại cho con."
Mà đúng lúc này, Lý Tuế chắn đường đi của Cẩu Oa: "Chúc mừng năm mới Cẩu thúc, chúc thúc phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
"Cẩu… Cẩu thúc?"
Ngay khi Cẩu Oa đang hơi ngây ngẩn, Lý Tuế liền vươn tay giành lại bao lì xì trong tay hắn ta.
Sau bữa cơm, ở đầu thôn Ngưu Tâm, Lý Hoả Vượng cùng Bạch Linh Miểu tiễn Lý Tuế rời đi.
"Nếu gặp phải rắc rối thì liên lạc với ta thông qua ảo giác, ta nhất định sẽ lập tức đuổi tới." Lý Hoả Vượng dặn dò Lý Tuế.
"Phụ thân, phụ thân yên tâm, với thân phận hiện tại của người, có chuyện gì con nhất định sẽ thông báo cho người."
"Vậy thì tốt, nếu có người bắt nạt ngươi thì cũng phải nói với ta."
"Phụ thân, ở Đại Lương người có thể bắt nạt ta e rằng không có vài người, ta đi đây." Sau khi nói xong những lời này, cơ thể Lý Tuế liền tan biến như bọt sóng.
Nhìn đầu thôn phủ đầy tuyết, Lý Hoả Vượng thở ra một ngụm khí trắng rồi đưa Bạch Linh Miểu quay về: "Vừa rồi quên nói, bảo nó thỉnh thoảng lại viết thứ về nhà."
"Lý sư huynh, huynh không nói thì nó cũng sẽ viết, vậy sau này chúng ta gọi là Tuế Tuế nhé? Gọi là Huyền Tẫn cứ cảm thấy hơi xa lạ."
Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, Lý Hoả Vượng khẽ lắc đầu: "Ở trong nhà mình gọi là Tuế Tuế thì không sao, nhưng ở bên ngoài vẫn nên gọi là Huyền Tẫn, kẻo làm mất giá Tư Thiên Giám của nó trước mặt người ngoài."
"Hơn nữa pháp hiệu của nó không phải cũng là Huyền Dương sao? Một âm một dương, con gái huynh tên Huyền Tẫn cũng khá hay."
"Cũng phải." Bạch Linh Miểu gật gật đầu: "Lý sư huynh, sau này huynh đừng đưa máu thịt của mình cho Tuế Tuế nữa, nó đã không còn là đứa bé trước kia nữa."
Lý Hoả Vượng quay đầu nhìn lại phương hướng mà Lý Tuế rời đi: "Vì lời hứa này mà nó đã đợi một trăm sáu mươi năm, huynh chỉ muốn tìm một cơ hội để bù đắp cho nó thôi."
"Nếu đã là người nhà thì không cần xa lạ như vậy, giả sử ban đầu huynh bị ném về một trăm sáu mươi năm trước, nhất định huynh cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để quay về."
Lý Hoả Vượng gật gật đầu, vươn tay khẽ nắm lấy tay Bạch Linh Miểu: "Ừm."
Hai người chợt yên tĩnh trở lại, tiếp tục lặng lẽ bước đi trong thôn Ngưu Tâm trắng xoá.
Ngay khi gần đến đại viện Bạch gia, Lý Hoả Vượng mở miệng: "Tuế Tuế đi rồi, muội có lẽ cũng sắp đi rồi nhỉ? Thân là thánh nữ Bạch Liên, chuyện của Bạch Liên Giáo bây giờ cũng không ít hơn Giám Thiên Tư bao nhiêu."
Bạch Linh Miểu mím môi định mở miệng, nhưng Lý Hoả Vượng lại nói tiếp: "Đi thôi, cả đường thuận gió."
Lý Hoả Vượng vừa buông tay ra thì Bạch Linh Miểu đã khẽ nắm lấy, nhưng một lúc sau, Bạch Linh Miểu lại chậm rãi buông ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận