Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 279: Kính rượu (1)

Thanh niên cười tươi giơ chiêng định gõ thì thấy Lý Hỏa Vượng đứng trong đám đông biểu cảm trở nên có chút khó coi.
"Lão Nhị, nhìn gì vậy? Gõ mau lên!” Nghe thấy tân lang nhỏ giọng sốt ruột nhắc nhở, thanh niên kia nâng cây dùi bao vải đỏ gõ mạnh.
Cheng!
Tiếng chiêng chói tai lại vang lên.
“Trưởng tử của Hầu gia Hầu Kiều mừng hỉ, cưới La Điềm làm vợ. Tân nương hiền tuệ đoan trang, Song Hỉ Thần phù hộ gia tộc thịnh vượng, khai chi tán diệp! Sớm sinh quý tử!"
"Ha ha! Tốt!”
Không khí vào giây phút này đạt đến điểm cao nhất, mỗi người đều mặt mày hớn hở vỗ tay.
Nhìn thấy tân lang cùng tân nương vào cửa hông, người khác dần dần ngồi xuống, vừa ăn vừa thảo luận.
Khiến Lý Hỏa Vượng đứng trơ trọi một mình trông thật đột ngột.
Cảm giác có người kéo tay áo của mình, Lý Hỏa Vượng mặt xanh mét lại ngồi xuống.
Theo thông tin Lý Hỏa Vượng đã nhận được thì Song Hỉ Thần là tồn tại khủng bố còn hơn Hỉ Thần, không chừng là một trong những thứ giấu phía sau Bạch Ngọc Kinh.
Tồn tại như vậy thành Thần Tiên phù hộ hôn sự thì thật là mỉa mai.
Tuy rằng không biết tập tục xuất xứ từ đâu, nhưng chắc chắn những người bái lạy không biết họ bái cái gì.
“Sao vậy Lý sư huynh? Có chuyện gì đâu mà sao làm vẻ mặt đó? Sư huynh lại ... phát bệnh?”
Lý Hỏa Vượng liếc Cẩu Oa nói chuyện, chỉ hướng hình tròn màu đỏ to lớn trên tường:
“Nơi khác thành hôn đều phải bái thứ kia sao?”
"Bái ... Bái Song Hỉ Thần? Không, ít nhất ở Lương Quốc chúng ta không có."
"Ta còn nhớ lúc nhị ca của ta thành thân, bình thường tân nương tử vào cửa, đều là trước bái thiên địa, rồi bái phụ mẫu."
“Nhưng khi thành thân, trên cửa cái và cửa sổ có dán chữ tròn này.”
Cẩu Oa giơ móng dê chỉ hướng đôi song hỉ cắt từ vải đỏ trong sảnh lớn phương xa.
Nghe câu trả lời, sắc mặt của Lý Hỏa Vượng không tốt hơn bao nhiêu.
Đứng yên tại chỗ một hồi lâu, thấy chữ song hỉ đỏ hình tròn ở phía xa không xuất hiện bất cứ lạ thường, Lý Hỏa Vượng mới chậm rãi ngồi xuống.
“Ăn nhanh lên, ăn xong tìm một chỗ ngủ.”
Nghe Lý Hỏa Vượng nói, những người khác nuốt nhanh hơn.
Lý Hỏa Vượng móc một quả táo khô trong bánh táo ra, chậm rãi nhai, cảnh giác nhìn bốn phía cười vui rộn ràng.
Lý Hỏa Vượng không thả lỏng chút nào.
Không trách cậu chim sợ cành cong, ngã một lần khôn ra một chút, trong thế giới phát điên này, cẩn thận cỡ nào cũng không đủ.
Huống chi được ăn ngon ngủ yên.
Lý Hỏa Vượng không muốn biết lý do, cậu chỉ muốn mang theo người bên cạnh mình yên ổn sống sót.
Trời dần tối, đuốc được thắp sáng cắm vào tường, tiệc cưới càng náo nhiệt.
Chủ nhà đến bàn của từng người kính rượu, Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng bàn của người ngoài như mình sẽ không được kính rượu.
Nào ngờ bọn họ phái một người đi tới.
Thanh niên mặt chữ điền vừa rồi gõ chiêng đón tân nương tay cầm ly rượu, tay kia bưng bình rượu, cười tươi đi tới chỗ Lý Hỏa Vượng.
Thanh niên đến cạnh bàn, đổ đầy ly rượu, giơ hai tay cụng ly với Lý Hỏa Vượng:
“Nào nào, đa tạ các vị đến dự tiệc cưới của đại ca ta, tại hạ Hầu Văn kính các sư phụ áp tiêu một ly, chúc các vị vạn sự như ý, thuận buồm xuôi gió!"
Nghe thấy đối phương đều nói như vậy, người khác sao có thể ngồi không, lục tục nâng ly đáp lễ, ngay cả Lý Hỏa Vượng cũng lấy trà thay rượu.
Theo lý mà nói, khách lạ nhận được đãi ngộ như vậy đã rất tuyệt.
Nhưng Hầu Văn ngửa cổ uống cạn ly xong lại đổ đầy ly, một mình kính Lý Hỏa Vượng:
“Vị chân nhân này, tại hạ riêng kính ngài một chén. Chúc ngài sớm ngày giá hạc Tiên Du, đắc đạo phi thăng!"
Lời này tuy rằng là lời hay, nhưng nghe vào tai đạo sĩ giả Lý Hỏa Vượng cứ thấy mất tự nhiên.
"Khách khí khách khí." Lý Hỏa Vượng bưng trà lên uống, tách trà che tầm mắt của cậu.
Lý Hỏa Vượng lập tức nhạy bén phát hiện nam nhân kia nhìn mình chăm chú.
Không, nói chính xác hơn thì không phải nhìn cậu mà là nhìn kiếm do sư thái tặng được cậu cõng trên lưng.
Khi Lý Hỏa Vượng đặt tách trà xuống, tầm mắt kia nhanh chóng biến mất, thanh niên lại cười tươi.
Nếu không phải cảm giác của Lý Hỏa Vượng nhạy hơn người khác nhiều dường như đã bị hắn lừa.
“Tại sao người này nhìn kiếm của ta? Hắn nhận ra uy lực của thanh kiếm này?”
Mặc kệ Lý Hỏa Vượng nghĩ như thế nào, thanh niên kia kính rượuxong không làm hành động gì khác, cầm bình rượu xoay người đi hướng bàn khác.
Trông như thanh niên thật sự chỉ đến để kính rượu.
“Các vị ăn uống no đủ, nhất định phải vui vẻ mà về nhé!”
Nhìn bóng lưng thanh niên khuất xa, Lý Hỏa Vượng biểu cảm phức tạp quay sang nói với người khác:
“Ăn xong rồi chúng ta đi thôi."
Những người khác lưu luyến nhìn thức ăn còn đầy bàn, nhưng Lý Hỏa Vượng đã lên tiếng, bọn họ lưu luyến đứng lên.
Bữa tiệc này trừ ăn uống no đủ còn có một chỗ tốt, đó là dễ tìm được điểm dừng chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận