Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 428: Linh Lung Tháp (1)

Bạch Linh Miểu nói, Lý Hỏa Vượng lặng lẽ nghe. Một trước một sau, rất là phối hợp.
Trong giọng nói như chim sơn ca của Bạch Linh Miểu, một bức tường thành cao lớn tràn ngập cảm giác áp lực dần xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Theo dòng người đi tới dưới tường thành, thân thể của mình bị bóng ma của tường thành che kín, Lý Hỏa Vượng ngước lên nhìn, suýt chút cho rằng trước mặt là một ngọn núi.
Cẩu Oa nhìn trân trân, lắp bắp:
“Tường ... tường này ...”
Dương Tiểu Hài thay Cẩu Oa nói câu đầy đủ:
“Tường này to quá!”
“Nói nhiều!” Cẩu Oa ôm eo vợ mình, vội lên xe ngựa.
Trong thành vệ tinh như con rồng dài là một hàng thủ vệ trước ngực thêu chữ binh, bọn họ kiểm tra từng người đi vào.
So với Thanh Khâu thì ở đây rõ ràng nghiêm khắc hơn nhiều, bất cứ thứ gì đều phải kiểm tra một lần mới cho đi.
Mọi người bỗng chốc khẩn trương, kéo chặt mũ vải đen trên đầu.
Đi vào thành vệ tinh dài mười mấy mét, Lý Hỏa Vượng phát hiện nói chuyện ở đây có hồi âm.
Vệ binh kiểm tra ngữ khí cực kỳ lạnh lùng:
“Vào trong thành làm gì?”
"Quan gia, chúng ta là diễn kịch, xin được qua cửa.” Lữ Trạng Nguyên cười tươi hai tay đưa qua lộ dẫn bị nhận lấy, bạc lót dưới lộ dẫn thì bị ném xuống đất.
Thấy đối phương có lộ dẫn in ấn quan, vệ binh đang định xúm lại lục lọi đồ đạc liền lùi lại.
“Qua, người tiếp theo.”
Lời của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng đứng cạnh xe bò chứa Hắc Thái Tuế thở phào một hơi.
Sau khi đi vào, Lý Hỏa Vượng nghe bên cạnh liên tục vang tiếng cảm thán, nhưng đây cũng bình thường, hai bên con đường rộng rãi có nhiều tòa nhà cao mấy tầng lầu.
Giữa các nhà lầu là một bức Thanh minh thượng hà đồ vô cùng náo nhiệt sống động.
Nhìn tất cả phồn hoa mà xa lạ, già dặn như Lữ Trạng Nguyên cũng có chút luống cuống. Đoàn người đứng giữa đường, không biết nên đi bên nào.
Nhiều người nhìn thấy bộ dáng đó của họ thì trong mắt lộ ra một chút xem thường, lại là một đám nhà quê chưa vào thành bao giờ.
"Hoảng cái gì, vẫn như cũ, tìm khách điếm dàn xếp trước.”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu đi về phía trước, người khác vội vàng theo kịp.
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng rất là phức tạp nhìn mọi thứ trước mắt, cậu thật sự không ngờ thế giới này có nơi phồn hoa như vậy.
Cậu vốn tưởng thế giới đã phát điên này chẳng có chỗ nào tốt cả.
Gần cửa thành không có khách điếm, dọc theo con đường rộng rãi có thể cho mười sáu con ngựa chạy, đám người Lý Hỏa Vượng đi nửa canh giờ, cuối cùng tìm được một gian khách điếm.
“Chỗ rách nát này điên rồi, bò ị trên đường bị phạt mười đồng! Bò thích ị, sao ta cấm được chứ?”
Triệu Ngũ quản tiền vẫn đang bứt rứt vì bị bắt trả tiền.
Lữ Tú Tài ở một bên hùa theo:
“Đúng rồi, phân bò có thể làm củi đốt, ị ở đây là tặng quà cho họ, nỡ lòng nào phạt tiền! Thật sự khốn kiếp!”
"Được rồi, nếu đến một nơi thì phải tuân theo quy củ ở đó. Vào đi, hôm nay có thể ngủ giường, hãy nghỉ lấy sức.” Lý Hỏa Vượng nói xong, nhấc chân đi vào.
Mới vừa tiến vào khách điếm, Lý Hỏa Vượng cảm thấy mừng vì kêu huyện lệnh Thất Huyện mở lộ dẫn, không ngờ trọ ở đây cũng đòi lộ dẫn.
“Ui, Tiểu Đạo Gia, khách điếm này ngay cả nước cũng phải trả tiền, bọn họ nghèo điên rồi! Trong này không phải đựng trà mà là nước suối!”
Lữ Trạng Nguyên kinh hồn táng đảm ôm ấm trà hình hồ lô vào ngực.
Lý Hỏa Vượng đang xem bản đồ, quen thuộc bố cục của toàn bộ Đại Lương Quốc ngước lên liếc Lữ Trạng Nguyên, không nói chuyện.
“Ha, lão hán ta nhìn thấu rồi, Đại Lương Quốc còn không bằng chỗ của ta, ít nhất chỗ chúng ta uống nước không cần tiền."
Lữ Trạng Nguyên cẩn thận dè dặt đặt ấm trà bằng gốm sứ xuống bàn, cảm khái nói.
Vừa dứt lời, bụng Lữ Trạng Nguyên phát ra tiếng ục ục, vì hôm nay kịp vào thành trước khi trời tối nên họ bỏ luôn bữa cơm trưa.
Nghe bụng của đối phương kêu, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn Bạch Linh Miểu đang ở bên giường sắp chăn:
“Đói chưa? Trở về làm tiếp, ăn cơm trước đi."
"Tiểu Đạo Gia, hoặc là chúng ta ăn lương khô tự mang đi, trong thành này ngay cả uống nước đều phải trả tiền, không biết ăn cơm còn đắt đến mức nào.”
Lý Hỏa Vượng đặt bản đồ lên bàn:
“Đắt cũng kệ, đi đường mệt nhọc lâu vậy rồi, chẳng lẽ không thể hưởng thụ một phen? Đi kêu tất cả người Lữ Gia Ban, hôm nay ăn ngon!”
Nghe được ăn ngon, mọi người lên tinh thần, đám người kéo nhau ra khách điếm.
Khi sắc trời dần tối, đám người Lý Hỏa Vượng giẫm lên thang lầu, đi tới tầng cao nhất của tửu lâu năm tầng.
Đứng trên lầu cao, toàn bộ Ngân Lăng Thành đập vào mắt, mọi người phát ra tiếng cảm thán.
Phong cảnh dưới lầu khiến bọn họ nhìn không xuể.
Lý Hỏa Vượng sớm thấy rộng biết nhiều ở đời sau nên không chú ý điểm này, nhìn trong thành không có đạo quan và chùa miếu thì cậu không mấy hứng thú.
“Lý sư huynh nhìn xem đó là cái gì! Đẹp quá, dường như là tháp cao xây bằng gốm sứ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận