Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 382: Thành công (1)

"Cái đó...! Trăng lên ngọn liễu rạng ngời, Người cùng ước hẹn... sau trời ban trưa!"
Giọng nói của Lữ Tú Tài khiến Cẩu Oa giật mình, cũng thu hút đám nữ nhân kia nhìn qua.
"Tú Tài, ngươi nói gì vậy?”
"Ta cũng không biết, ta chỉ biết câu này, cha ta nói, nữ nhân bây giờ thích người nho nhã.”
Cẩu Oa khinh bỉ nhìn cậu ta một cái, dùng tay lấy hoa từ trên tai xuống, mỉm cười tiến về phía bên đó.
Rất nhanh đã tới bên sông, đừng nói, Cẩu Oa còn thật sự nói chuyện rất vui vẻ cùng bọn họ.
Dù sao cũng đã nhiều ngày như vậy rồi, Cẩu Oa là người thế nào, bọn họ đương nhiên cũng biết, chỉ dám khua môi múa mép thôi.
Lúc đầu, Cẩu Oa còn nghĩ rằng bông hoa trên tai mình đã phát huy tác dụng, kết quả sau nửa ngày trời mới hiểu rằng bọn họ đang thăm dò mình về Cao Trí Kiên.
Lúc này, một đám nam nhân Thanh Khâu với cánh tay để trần, từ phía trước cưỡi ngựa phi đến khiến các nữ nhân liên tục kinh hô.
Dạo quanh hai phòng, một người đàn ông Thanh Khâu trong số đó đột nhiên thúc ngựa giẫm trên mặt nước, hắn cười ngây ngô nhìn một nữ nhân miệng rộng, đưa tay về phía nàng ta.
"Mau đi đi, người đàn ông này không tồi! Cô xem cánh tay của hắn kìa!"
"Đúng vậy, Lan Nhi, không phải lúc tối cô nói cũng thích hắn rồi sao?”
"Chúng ta không thể chọn nữa, Lan Nhi."
Khi nhìn thấy người phụ nữ tên Lan Nhi được kéo lên lưng ngựa, cho dù là nam nhân hay nữ nhân đều nhao nhao truyền đến tiếng la hò.
“Đây thì có gì chứ, đây thì có gì chứ!” Trên mặt Cẩu Oa rất khinh thường.
"Cái đó...! Trăng lên ngọn liễu rạng ngời, Người cùng ước hẹn... sau trời ban trưa!"
"Được rồi, Tú Tài, đừng gào nữa! Ngươi đã gào cả một tiếng đồng hồ rồi, người khác có nhìn ngươi lấy một lần không?”
Cẩu Oa nhìn về phía người thiếu niên bên cạnh với vẻ vô cùng ghét bỏ, hôm nay mình không nên đi cùng cậu ta tới đây, không có chút lợi ích nào.
"Ta vẫn không tin ta có thể bị tên lùn đen sì này cướp mất ánh đèn sân khấu!"
Cẩu Oa suy nghĩ một chút, sau đó lấy từ bên hông ra một chiếc ống gỗ nhỏ, lại lấy ra một cây kim quấn sợi tơ trắng, nhét nó vào phần đuôi ống gỗ.
"Khụ khụ! Các vị tiểu nương tử, các cô nhìn cho kỹ đây, đây chính là thần thông mà ta đã học được từ chỗ chân nhân. Đây không phải là thứ gì khác, đây chính là thần thông.”
Khi nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua, trên mặt Cẩu Oa tỏ ra càng thêm đắc ý, cậu ấy bèn bắt đầu cầm ống gỗ kia lên và khoe khoang.
"Khà khà... Biết cưỡi ngựa thì có là gì, có thể so với cái này của ta?”
"Nhìn cho kỹ, đừng chớp mắt đấy, đây không phải là thứ mà người bình thường có thể nhìn thấy!"
Cẩu Oa vừa nói, vừa dắt qua một con dê, đặt ống gỗ kia lên bên miệng, đứng đối diện với đầu con dê, hít một hơi thật mạnh.
Giây tiếp theo, cậu ấy lập tức bị ngạt đến đỏ bừng mặt, kinh hoảng dùng hai tay ôm lấy cổ mình.
"Khục... khục...”
Nhìn Cẩu Oa đang ôm lấy cổ mình, ngạt thở đến đỏ bừng mặt, Lữ Tú Tài ở một bên không biết chuyện gì xảy ra, tiểu tử này không phải nói rằng thi triển thần thông sao?
Sao lại có bộ dạng ma quỷ như vậy, chẳng lẽ đây chính là thần thông mà cậu ấy muốn thi triển? Cái này thì ai chả biết.
“Khục... ọe...!” Cùng với việc Cẩu Oa cong lưng và nôn khan dữ dội, cuối cùng một cây kim ngắn có quấn tơ trắng cũng bị cậu ấy cũng nôn ra, rơi xuống mặt đất.
“Ôi mẹ ơi, suýt chút nữa bị mắc trong đó rồi.” Trong mắt Cẩu Oa mang theo vẻ sợ hãi, nhìn vào cây kim quấn tơ trắng trên đất kia.
Vừa rồi mình cũng đầu óc lơ đãng rồi, vốn định hít vào trước rồi thổi ra, kết quả lại hít thứ đó vào trong cổ họng của mình.
Đột nhiên Cẩu Oa nhớ tới điều gì đó, nhảy dựng lên khỏi mặt đất, kinh hồn bạt vía há to miệng ra với Lữ Tú Tài: “Mau mau mau! Mau giúp ta xem xem, trong miệng ta có chuyện gì không?”
"Cái gì? Không có gì cả, có điều cổ họng của ngươi sao lại nhỏ như vậy? Cảm giác như bên mép có chút dính lên rồi.”
Nghe thấy lời này, Cẩu Oa lập tức sợ hãi đến hồn vía bay mất.
Cậu ấy duỗi ra hai ngón tay ra, vội vàng chọc vào trong cổ họng mình và lần mò một hồi, mặc dù không ngừng nôn khan nhưng sau khi kiểm tra, Cẩu Oa phát hiện ngoại trừ cổ họng mình nhỏ đi thì không có vấn đề gì khác.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, may mà nó kẹt ở cổ họng, cũng may không nuốt vào, nếu thật sự nuốt vào, sợ rằng sẽ biến thành bộ dạng như trước kia của Lý sư huynh.”
Cẩu Oa biết mình không có bản lĩnh như Lý sư huynh, có thể rạch ra di chuyển lại, và như thế thì sẽ thật sự biến thành quái vật.
Cẩu Oa trở nên hòa dịu hơn, lúc này liền nghe thấy tiếng cười khẽ bên sông, trên mặt lập tức lúng túng, vội vàng cúi người, dùng ống tay áo bọc lấy chiếc kim và nhặt lên từ trong cỏ.
Cẩu Oa cảm thấy mình đã mất mặt trước mặt những nữ nhân, điều này còn hơn cả sai sót vừa rồi của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận