Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1407: Huyền Tẫn (1)

Sau khi nặn xong, Tả Khâu Vịnh dẫn Lý Tuế đi xem miếu, đoán câu đố đèn lồng, chơi khắp chợ đêm.
Mãi đến tận khuya, Lý Tuế mới vui vẻ nắm tay hắn ta đi về nhà.
Lý Tuế nhìn đi nhìn lại ba tượng đất sét sống động như thật trong tay, cuối cùng cẩn thận chôn chúng vào trong đống xúc tu: "Thím, thím thật là một người tốt."
"Ây da, đứa nhóc này, nói cái gì vậy chứ? Ta là Tư Thiêm Giam đấy, vốn chính là người tốt thay trời hành đạo mới có thể ngồi ở vị trí này."
Vừa nói, Tả Khâu Vịnh vừa xoa xoa đầu Lý Tuế: "Ôi, khổ cho ngươi thật, gặp phải một người cha nói và làm không đâu vào đâu như vậy."
“Con mình mà cũng ném đi xa như vậy, làm cha mà cũng không đến tìm."
"Từ giờ trở đi, ta sẽ là người thân của ngươi, nếu gặp phải chuyện gì thì cứ đến tìm ta nhé. Ta sẽ giúp ngươi giải quyết."
"Ừ! Một trăm tám mươi năm sau, đến lúc đó ta nhất định sẽ nói cho cha ta biết thím đối tốt với ta như thế nào! Nói cho cha biết thím là một người cực tốt!"
“Được thôi, đến lúc đó ta cũng muốn xem xem vị thiên tài nuôi tà tuý làm con rốt cuộc trông như thế nào."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đến khi về lại trong Giam Thiên Tư Đại Tề mới tách ra.
Lý Tuế được dẫn về phòng, ăn thịt và nghỉ ngơi, Tả Khâu Vịnh cũng về nơi ở của mình.
Mặc dù Giam Thiên Tư ở dưới lòng đất nhưng với tư cách là Tư Thiên Giam, nơi ở của hắn ta cho dù là trang trí hay là diện tích đều vô cùng khí phái.
Đi xuyên qua hành lang, Tả Khâu Vịnh đến phòng bảo bối của mình, nhìn bảo bối treo trên xà nhà một cái, hắn ta ngồi quỳ xuống trước chiếc bàn thấp và dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào ống đựng bút ba lần.
Một con khỉ trông như nắm tay em bé bò ra khỏi ống bút, quỳ xuống bên cạnh nghiên mực, đầu tiên dùng hai chân trước giữ mực rồi bắt đầu mài thật nhanh.
Sau khi mài mực xong, nó cầm chiếc bút lông trong hộp đựng bút lên, dùng sức chấm vào mực rồi giơ cao hai tay đưa đến trước mặt Tả Khâu Vịnh.
Tả Khâu Vịnh không chút biểu cảm mà nhận lấy, ghi chép lại tất cả những gì Lý Tuế nói hôm nay.
Sau khi xong, Tả Khâu Vịnh thuận tay ném cây bút về phía con khỉ nhỏ đang lén liếm mực, lấy tờ giấy ghi chép mấy ngày trước ra, bắt đầu sắp xếp lại.
Đối với những gì sẽ xảy ra sau một trăm tám mươi năm nữa, bất kỳ chuyện nhỏ nào cũng có thể ẩn chứa những tin tức quan trọng, nói không chừng mình có thể thu được một số lợi ích từ trong đó, dù tệ đến đâu thì việc biết trước cũng là một cơ hội rất lớn.
"Ừm..." Tả Khâu Vịnh cẩn thận nhìn tờ giấy, nhìn tất cả những điều mà Lý Tuế nói được ghi lại trên tờ giấy, lúc nhìn thấy Đại Tề bị Vu Nhi Thần tiêu diệt hoàn toàn, toàn bộ Đại Tề bị chất lỏng cổ quái kia bao bọc lấy, lông mày hắn ta khẽ cau lại.
“Ừm... Một trăm tám mươi năm sau, vậy mà Đại Tề lại gặp phải tai nạn lớn như vậy... Chẳng lẽ lúc đó Giam Thiên Tư của Đại Tề cũng không thể ngăn cản được sao... Vậy thì ta phải bàn tính kỹ cho sau này rồi..."
Sau khi suy nghĩ vô cùng nghiêm túc một lúc, hắn ta lấy cây bút từ trong tay con khỉ mực kia, vẽ một vòng tròn trên đoạn này rồi tiếp tục đọc tiếp.
Mỗi lần tìm được một chút thông tin hữu ích, hắn ta liền khoanh tròn lại, có điều đó đều là tin tức của một trăm tám mươi năm sau, không có nhiều chỗ đáng để khoanh tròn.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy có một đoạn Tâm Bàn đưa quạt đổi cho Thượng Cực Quán Khẩu, mắt hắn ta đột nhiên phát sáng.
Hắn ta biết Thượng Cực Quán Khẩu, nhưng luôn nghĩ đây chỉ là lời đồn mà thôi, chưa từng gặp qua người thật, thật sự không ngờ muốn tìm Thượng Cực Quán Khẩu lại có liên quan đến thuật số phong thuỷ.
Đây là một thứ tốt, chỉ cần có bí mật đủ lớn để trao đổi, thứ này còn hữu dụng hơn bất kỳ bói toán bát hào phi loan.
"Nếu như ta phỏng đoán không lầm thì Gia Cát Uyên này có lẽ là Tâm Bàn của Tam Thanh, nếu không người bình thường căn bản không thể dễ dàng tìm được Thượng Cực Quán Khẩu như vậy."
Tả Khâu Vịnh không khỏi thầm mừng rỡ, sau bao nhiêu năm xui xẻo, mình cũng coi như là đã nhặt được bảo bối rồi: "Không thể để cho nó đi, phải nghĩ cách giữ nó lại mới được, những tin tức này càng ít người biết càng có giá trị..."
Ngày hôm sau, ngay khi Lý Tuế thức dậy, Tả Khâu Vịnh đã mang bữa sáng cho nó.
"Nào, ăn đi, ăn nhiều một chút, xương dê hầm này mùi vị không tồi." Trên mặt Tả Khâu Vịnh nở nụ cười hiền hậu, bưng tô xương đưa đến trước mặt Lý Tuế.
"Đa tạ thím !" Lý Tuế nói, da người ở giữa trực tiếp tách ta, cái đầu chó không có da mặt từ trong chui ra ngoài, gặm nát số xương kia.
Lý Tuế phát hiện thím rất biết mình muốn ăn gì, hơn nữa còn vui vẻ dẫn mình đi chơi lễ hội, nó thích người thím này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận