Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 332: Nữ Nhân Sơn (1)

Lý Hỏa Vương không bệnh tật thì quá tốt rồi, tốt đến mức người như mình căn bản không xứng với cậu nữa.
Lý Hỏa Vượng tiếp tục ăn mì trong bát, mắt nhìn Bành Long Đằng, hòa thượng, còn có một nửa Kim Sơn Trảo trước mặt.
Hồi tưởng lại phỏng đoán lúc trước về Tọa Vong Đạo, ánh mắt cậu càng thêm kiên định.
"Không được, ta phải giải quyết triệt để những rắc rối của Tâm Tố. Nếu Bắc Phong của Tọa Vong Đạo thật sự là Tâm Tố, vậy thì chắc chắn có biện pháp.”
"Cho dù không có, ta cũng phải đi tìm, nếu không ta căn bản không cam tâm.”
Lúc này, Màn Thầu ở phía xa xa đang tha thứ gì đó trở về, đợi nó lại gần thì phát hiện trong miệng nó là một con thỏ chết.
Màn Thầu đặt con thỏ trước mặt Lý Hỏa Vượng, thè lưỡi và vẫy đuôi không ngừng với vẻ hưng phấn.
Sự xuất hiện của Màn Thầu đã phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người, Bạch Linh Miểu giơ tay xoa xoa đầu nó, nói: “Ngoan lắm, biết hiện tại cơ thể Lý sư huynh cần bồi bổ.”
Vừa nói, hai tay cầm lấy con thỏ, cô ấy đi về phía bên nồi.
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn bóng lưng của Bạch Linh Miểu một cái, nói với Màn Thầu đang lè lưỡi: “Ta biết muội ấy muốn tốt cho ta, nhưng ta thực sự không dám sống cùng muội ấy cả đời với bộ dạng như hiện tại, nói thật, ta thực sự sợ rằng một ngày nào đó sẽ vô ý giết chết muội ấy.”
“Gâu gâu!” Màn Thầu sủa lên với Lý Hỏa Vượng đang nói chuyện với mình, chúi mũi xuống đất và ngửi liên tục.
Lý Hỏa Vượng lại lần nữa giơ tay lấy một miếng da chết ra từ trong y phục, ném nó về phía Bành Long Đằng ở phía xa, Màn Thầu lập tức lao về phía dưới hông của Bành Long Đằng.
Con thỏ do Tôn Bảo Lộc nướng, cậu ấy có vẻ rất thành thạo, hương vị cũng rất ngon.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi chống nạng, kéo lấy Bạch Linh Miểu đang che hai mắt và bước đi, cậu bước đi không nhanh, dù sao thì cái chân gãy kia vẫn chưa mọc ra lại.
Cũng may xe bò cũng không nhanh, dưới tình hình xe bò hy sinh tốc độ, tăng thêm trọng lượng mang vác, nó vừa vặn có tốc độ tương đương với Lý Hỏa Vượng hiện tại.
“Đây chính là Nữ Nhân Sơn sao?” Lý Hỏa Vương híp mắt, dùng tay che trán nhìn về phía ngọn núi xa xa.
Sau khi nhìn thấy những ngọn núi đó, Lý Hỏa Vượng mới biết tại sao nơi này được gọi là Thanh Khâu, bởi vì trên những ngọn núi này không có cây cối, chúng cũng được bao phủ bởi cỏ xanh.
- Giải thích, ‘Thanh’ là màu xanh, ‘Khâu’ là gò đất, Thanh Khâu là ý chỉ gò đất màu xanh. Hết giải thích.
Có điều, điều này cũng có lẽ là có liên quan đến việc núi ở đây khá thấp, ở đây không có những ngọn núi lớn cao vút tầng mây, những ngọn núi bị cỏ bao phủ này đều là những rặng núi liền nhau.
“Lý sư huynh, huynh nhìn nghiêng như vậy, có thấy những ngọn núi đó giống nửa khuôn mặt của nữ nhân đang nằm không?” Tôn Bảo Lộc hưng phấn dùng tay chỉ vào phía bên kia.
Lý Hỏa Vượng nhìn kỹ một lúc lâu, nhưng cuối cùng lại lắc đầu, cậu không nhìn ra những ngọn đồi trừu tượng kia giống nữ nhân gì. Những ngọn núi thấp này rất kỳ lạ, không nhiều cũng không ít, vừa vặn chỉ một khóm, mà giữa núi với núi lại không có liên kết với nhau.
"Năm nay là năm mặt trăng, dựa theo lời dạy của tổ tiên, người nhà bọn đệ có lẽ sẽ cắm trại chăn thả ở phía trước tầm trăm dặm, không lâu nữa, đệ sẽ có thể gặp được bọn họ rồi.”
Lý Hỏa Vượng không quan tâm tới Tôn Bảo Lộc đang phấn khích nói gì, cậu quan tâm đến đồ tiếp viện hơn, tới Thanh Khâu lâu như vậy lại có nhiều người như vậy, nếu không có gì ăn nữa thì sẽ phải thịt luôn cả bò kéo xe thôi.
"Trong Nữ Nhân Sơn thật sự có chợ để mua thực phẩm sao? Nếu không mua được thực phẩm nữa thì chỉ có uống gió tây bắc thôi.”
"Có mà, không sai đâu, những người chăn thả gia súc trong vòng vài trăm dặm phụ cận muốn mua bán đồ vật đều sẽ tới đó trao đổi, năm đó lúc đệ bảy tuổi đã từng tới một lần.”
Sau lời giải thích của Tôn Bảo Lộc, Lý Hỏa Vượng biết rằng ở Thanh Khâu đất rộng người thưa, để lưu thông của cải vật chất, những người du mục Thanh Khâu này sẽ chọn một số nơi để tới tiến hành giao dịch.
Lâu dần, những nơi này sẽ hình thành nên một điểm tụ tập cố định. Các quan chức ở Thanh Khâu cũng tới những nơi này để thu thuế.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy dưới chân núi có những đốm đen như con kiến đang chuyển động thông qua thị lực tuyệt vời của mình, cậu bèn biết rằng đối phương nói không sai, phía bên đó thực sự có người.
"Đi thôi, chúng ta đội nón vành lên hết đi, tránh thu hút sự chú ý của người khác.”
Lý Hỏa Vượng nói xong cũng đội nón vành lên, bộ dạng hiện tại của cậu, trên mặt một mảng đỏ một mảng trắng, không khá hơn người khác là bao.
Xe bò dần dần tiến gần Nữ Nhân Sơn, men theo một con đường nhỏ vào phía bên trong - nơi được những ngọn núi thấp bao quanh, trước mặt lập tức trở nên sáng tỏ thông suốt.
Một vùng lều bạt tụ tập với tiếng người huyên náo xuất hiện trước mặt đám người Lý Hỏa Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận