Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 855: Giao dịch (1)

Lý Hỏa Vượng biết rằng ngay cả khi Quốc sư và Tư Thiên Giam ở cùng một phe thì cũng không thể thương lượng mọi chuyện với bọn họ.
Hoàng Phủ Thiên Cang dùng một tay nắm lấy đạo quyết mà Lý Hỏa Vượng chưa từng thấy qua, dùng sức chỉ mạnh xuống đất, hai mắt ông ta lập tức nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Đình đang hành lễ với mình ở bên cạnh.
Sau khi nhìn thấy cái đầu đầy con mắt của nàng ta, Quốc sư Đại Lương lập tức sửng sốt: “Vậy mà lại thực sự có thứ này? Đợi đã, chẳng lẽ Tư Thiên Giam muốn…”
Nhân cơ hội này, Lý Hỏa Vượng lập tức nói ra kế hoạch của Xúc Xắc.
Nhưng thái độ của Quốc sư Đại Lương lại gần giống như Tư Thiên Giam, ngay cả khi nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói ra âm mưu của Xúc Xắc, ông ta vẫn rất bình tĩnh, ngược lại còn chú tâm hơn vào những con mắt đầy trên đầu của Thượng Quan Ngọc Đình.
Ngay khi ông ta đang cau mày suy nghĩ về điều gì đó, tiếng bước chân lại lần nữa từ bốn phía truyền đến, thuộc hạ của Cơ Lâm đuổi tới rồi.
Mấy chục tên từ xung quanh vây đến nhưng lại không trực tiếp động thủ, bởi vì bọn họ cũng nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên Cang đứng ở nơi đó.
Chờ một hồi lâu, một cái mập ôm kim nguyên bảo cẩn thận tiến lên một bước: “Quốc sư đại nhân, tên này…”
"Lui xuống.”
Đối mặt với mệnh lệnh của Quốc Sư Đại Lương, cho dù những người này nhận thánh chỉ của Cơ Lâm cũng không dám có chút láo xược.
“Vâng, tiểu nhân tuân mệnh.” Trong nháy mắt, toàn bộ người xung quanh đều tản ra, không ai dám ở lại.
Nhìn thấy đối phương uy nghiêm trước mặt những người này như vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng không khỏi có chút lo lắng, bàn tính xem nếu Quốc sư này muốn làm khó mình thì mình nên giải quyết thế nào.
Nếu thật sự là như vậy, sợ rằng mình chỉ có thể tu chân ra Gia Cát Uyên để đọ sức với ông ta một phen.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang nghĩ như vậy, chỉ nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên Cang kia cất Tinh Túc Kiếm trong tay vào trong ống tay áo, tay không đi tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Nếu ngươi đang đợi Tư Thiên Giam, sợ rằng đợi đủ rồi, ông ta bị một số chuyện giữ chân, không bằng thế này đi, ta giúp ngươi giải quyết Xúc Xắc, huyền tượng này thuộc về ta.”
"Hả?"
Lý Hỏa Vượng cùng Thượng Quan Ngọc Đình đều sửng sốt, hắn thật sự không ngờ đối phương lại nói ra lời như vậy.
Theo ý này, Quốc sư đây là muốn cướp đồ của Tư Thiên Giam mà, hai người này chẳng lẽ ngấm ngầm đối phó nhau?”
"Sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Tư Thiên Giam có thể giải quyết Xúc Xắc còn lão phu ta không thể giải quyết nổi? Quả thực là nực cười, Xúc Xắc chỉ là giỏi lẩn trốn thôi, chỉ cần biết được vị trí của ông ta, lão phu chỉ cần một tay cũng có thể bóp chết ông ta.”
Lý Hỏa Vượng cẩn thận suy nghĩ một chút, từ hành động của đối phương hắn đã biết được một số tin tức, đầu tiên đối phương không trực tiếp động thủ để cướp đoạt, điều này có nghĩa ông ta cũng không muốn quá cứng rắn với Tư Thiên Giam.
Thứ hai, đối với Tư Thiên Giam và Quốc sư mà nói, bí mật của Thượng Cực Quán Khẩu này rất có sức hấp dẫn.
Sau khi nghĩ kỹ về mối quan hệ lợi hại trong đó, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nhìn về phía Quốc sư trước mặt: "Tư Thiên Giam đại nhân có ân với ta, làm như vậy, tại hạ quả thực cảm thấy bất an.”
Hoàng Phủ Thiên Cang nghi hoặc quan sát Lý Hỏa Vượng trước mặt từ trên xuống dưới một lượt: “Ngươi trung thành với ông ta như vậy? Sao lão phu không biết nhỉ? Ta nhớ ngươi thậm chí còn không có lấy một chức vị trong Giam Thiên Tư?”
Lý Hỏa Vượng chỉ tay vào cái đầu đầy con mắt kia của Thượng Quan Ngọc Đình: “Thứ này nhiều như vậy, nếu Quốc sư chia cho tại hạ một cái, vậy trong lòng tại hạ cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Nếu mình có hai bí mật, vậy thì có thể dùng một cái để tìm Xúc Xắc, một cái để tìm Miểu Miểu.
Nếu Quốc sư đã lên tiếng rồi vậy lúc này không lợi dụng để moi chút lợi thì chờ đến khi nào nữa.
Nghe thấy lời này của Lý Hỏa Vượng, trên mặt Hoàng Phủ Thiên Cang lộ ra vẻ hiểu rõ: “Thì ra là vậy, được, tướng tốt không để binh đói, huống hồ lương thực này cũng không phải của ta.”
Nói xong, Hoàng Phủ Thiên Cang một tay bấm quyết, miệng lẩm lẩm, sau khi quay quanh Thượng Quan Ngọc Đình một vòng liền chỉ về phía Lý Hỏa Vượng.
Một con mắt của Thượng Quan Ngọc Đình lập tức bay ra ngoài, nhập vào trong cái bóng của Lý Hỏa Vượng.
Ngay sau đó, ông ta thu lại đại bào, Thượng Quan Ngọc Đình trực tiếp biến mất.
Có thể thấy rằng ông ta rất hài lòng với thu hoạch lần này, đưa tay ra vỗ vỗ vào vai Lý Hỏa Vượng.
"Nếu ngươi đã nhận thứ này rồi, đợi Tư Thiên Giam trở về hỏi ngươi, những thứ này đi đâu rồi, ngươi biết nên trả lời thế nào rồi chứ?”
Mạch suy nghĩ trong đầu Lý Hỏa Vượng xoay chuyển rất nhanh, hắn chậm rãi gật đầu: "Tại hạ biết rồi."
Về phần sau khi Tư Thiên Giam trở về, phát hiện Thượng Quan Ngọc Đình đã biến mất, hơn nữa không lấy được thứ gì cả sẽ trách phạt mình, Lý Hỏa Vượng đã không thèm quan tâm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận