Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 241: Bành Kiểu

Dương Tiểu Hài sốt ruột bò dưới đất, sợ hãi xuyên qua bánh xe nhìn kẻ địch bên ngoài, nghe Lý Hỏa Vượng hỏi thì quay đầu nhìn Lý sư huynh kỳ lạ:
“Thật sự không có mà sư huynh, lúc đưa tro cốt bên cạnh huynh không có hòa thượng nào cả.”
"Không thể nào! Hòa thượng dọc đường đi cùng ta tán gẫu thời gian dài như vậy, nếu ông ta là giả, một mình ta lẩm bẩm với không khí, lẽ nào ngươi mắt mù hay sao mà không có chút phản ứng gì?”
Dương Tiểu Hài hoàn toàn khóc thành tiếng, oan ức nói:
“Nhưng mà Lý sư huynh, bình thường dù bận rộn hay rảnh rỗi thì sư huynh cũng hay nói chuyện với người vô hình, sao đệ biết lần nào huynh nói chuyện là thật, lần nào là giả?”
Lời này khiến Lý Hỏa Vượng lảo đảo:
“Bình thường cũng hay tự lẩm bẩm, rốt cuộc ... Cái gì là thật sự ... Cái gì lại là giả?"
Lý Hỏa Vượng nhìn mọi người xung quanh, khóe môi cong lên nụ cười đắng chát.
Bạch Linh Miểu, Cẩu Oa, Tôn Bảo Lộc, Xuân Tiểu Mãn, Dương Tiểu Hài, Cao Trí Kiên, Lữ Trạng Nguyên, Lữ Cử Nhân, Lữ Tú Tài, mặt của mọi người vụt qua trước mắt Lý Hỏa Vượng.
“Hay hoặc là trong số họ có một vài người là giả? Thế giới này rốt cuộc có chân thật không? Tại sao giả dối như thế? Hay bên hiện thực là chân thật? Bên này mới là giả?"
Lý Hỏa Vượng bị hòa thượng kéo đứng thẳng lên, tiếp tục hết lòng khuyên nhủ:
“Nên ngươi mới là Bành Chất thích vọng tưởng, trên người của ngươi xuất hiện tình huống gì đều bình thường.”
“Ngươi muốn tin hắn là thật thì chạm vào thử sẽ rõ ngay, hòa thượng ảo giác đứng ở đâu, đi thôi, ta đi theo ngươi cùng chạm vào hắn!”
Đầu óc Lý Hỏa Vượng ù đặc vươn tay chỉ hướng phía bên phải, hòa thượng tức giận dìu cậu đi qua.
Hòa thượng đứng ở xa và hòa thượng bên cạnh Lý Hỏa Vượng giống hệt nhau, hoàn toàn không có bất cứ lạ thường.
"Đạo sĩ, ngươi không sao chứ?"
Khi hòa thượng lo lắng đến gần thì Lý Hỏa Vượng nhẹ vươn tay phải dễ dàng xuyên qua thân thể của hòa thượng.
Hòa thượng ở gần bên nói đúng, hòa thượng trước mặt giống như Đan Dương Tử và Khương Anh Tử, đều là cậu ảo tưởng ra.
"Vậy tức là ... " Trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra biểu cảm thống khổ cực độ.
“Thấy chưa, xuyên qua người rồi đúng không? Thấy rõ chưa, ta mới là thật, lời ta nói cũng là thật! Ngươi là Bành Chất! Ngươi không phải Lý Hỏa Vượng, chúng ta nhất định phải hợp sức mới có thể ...”
Hòa thượng nói được một nửa chợt ngừng bặt, chậm rãi cúi đầu lại, hơi trợn to mắt nhìn bụng của mình, chỉ thấy nơi đó có một thanh trường kiếm cắm vào.
"Tại sao?" Hòa thượng giờ phút này cảm thấy vô cùng khiếp sợ, kinh ngạc hướng Lý Hỏa Vượng gần trong gang tấc, lên tiếng chất vấn.
Hòa thượng run giọng hỏi:
"Hắn rõ ràng là giả, lời ta nói không có lý sao? Ta nói sai chỗ nào? Ta nói sai chữ nào? Ngươi cứ hỏi là được, cần gì giết ta?"
Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng, một tay cầm kiếm bỗng đâm sâu hơn vào bụng của hòa thượng:
“Ngươi không nói sai chút nào, ông ta đúng là giả, nhưng ta không phải Bành Chất, ta là Lý Hỏa Vượng."
"Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ngươi nhất định là Lý Hỏa Vượng? Rõ ràng vừa rồi ngươi tin lời mà!”
Nghe lời này, nét mặt của Lý Hỏa Vượng trở nên dữ tợn, hai tay cầm kiếm đẩy hòa thượng ra sau.
“Ta không cần bằng chứng, ta cần lý do gì khi ta là Lý Hỏa Vượng? Ta chẳng cần tính hợp lý gì cả, ta là Lý Hỏa Vượng!"
Đi mau ba bước, Lý Hỏa Vượng đóng đinh hòa thượng vào trên xe ngựa, cứ như vậy treo lơ lửng ông ta.
Máu đỏ thắm dọc theo áo tăng rách rưới chảy xuống đất, hòa thượng dần suy yếu nhìn Lý Hỏa Vượng ở trước mắt, khó khăn hỏi:
“Ngươi ... chưa từng nghĩ nếu giết nhầm thì sao? Có lẽ ta nói ... Là thật thì sao?”
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, dùng sức lực lớn nhất rống to với hòa thượng:
“Dù ngươi nói thật thì sao? Ngươi là Bành Kiểu thì sao?”
"Ta mặc kệ! Ta là Lý Hỏa Vượng! Ta mới là Lý Hỏa Vượng mà họ quan tâm! Người khác đừng hòng lấy đi!"
Lời này vừa thốt ra, hòa thượng hoàn toàn rũ đầu xuống, Lý Hỏa Vượng nhìn người chết kia, run rẩy liên tục thì thào:
"Ta mới là Lý Hỏa Vượng, ta mới là Lý Hỏa Vượng, ta mới là Lý Hỏa Vượng ... ".
Mỗi khi lặp lại một lần là sát ý trong lòng cậu sẽ tăng thêm một phần, trong đầu của cậu vụt qua hình ảnh bánh sinh nhật vừa rồi.
“Nếu Lý Hỏa Vượng mà nhóm Dương Na để ý thật sự tồn tại, vậy chính mình chỉ cần tìm được hắn rồi giết thì tốt rồi! Chỉ cần giết hắn thì thân phận Lý Hỏa Vượng là của ta!"
Thấy cảnh này, Đan Dương Tử đứng một bên cả ba khuôn mặt lộ vẻ khinh thường.
“Ài, cái tên điên này sao vậy chứ, rõ ràng ta lừa giỏi lắm mà sao ngươi không làm theo lẽ thường? Tự dưng ra tay làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận