Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 420: Quen thuộc

"Tại sao ta cảm giác điều này giả tạo quá mức? Dù cho thế giới này phát điên, nhưng rất vượt sức tưởng tượng, như trò chơi!”
Lý Hỏa Vượng nhìn mấy người nằm sấp dưới đất như chó ở trước mặt mình, trong lòng sản sinh dao động về hiểu biết Thất Huyện lúc trước.
Quỷ trộm của quý của người, biện pháp chữa trị mang tính vũ nhục như vậy, rồi còn nắm ớt, hơi bị vớ vẩn.
Tuy người của toàn huyện thành đều nói có quỷ trộm của quý, bị rút dương rút âm.
Nhưng chẳng lẽ lời bọn họ nói thì nhất định là thật sao? Có lẽ thứ đó vốn không tồn tại.
Liên tưởng tiểu nhị treo cổ và những gì nhìn thấy trong Thất Huyện, Lý Hỏa Vượng hỏi những người khác nằm sấp xuống đất:
“Các ngươi luôn nói rút dương rút âm, vậy các ngươi có thấy ai thật sự bị rút chưa?”
Mấy người nhìn Lý Hỏa Vượng, bốn mắt nhìn nhau, ai đều không nói chuyện.
Cuối cùng một vị bộ khoái trước tiên mở miệng:
“Phụ thân của ta nói! Ông ấy thấy tận mắt có người bị rút dương!”
“Ta không hỏi phụ thân của ngươi, ta đang hỏi ngươi! Ngươi có thấy tận mắt?" Ánh mắt sắc bén như kiếm của Lý Hỏa Vượng khiến bộ khoái ấp a ấp úng nói không ra lời.
Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nhìn về hướng huyện lệnh của Thất Huyện Dương Hoành Chí:
“Lúc trước ngươi nói tiểu nhi tử của ngươi cần dùng khóa bạc, nhưng con nít vốn đã nhỏ, có khi nào nhi tử của ngươi vốn không có gì, chỉ là tự ngươi nghi thần nghi quỷ không?”
“Ngươi chưa từng hoài nghi về điểm này sao?"
"Vậy sao? Nhưng không thể nào, rõ ràng người kia nói: ...”
"Người kia là ai?! Hiện tại hắn ở đâu?” Lý Hỏa Vượng xông đến trước mặt Dương Hoành Chí, trực tiếp hỏi.
Mặc kệ người kia là ai, chắc chắn có liên hệ quan trọng với mọi thứ hoang đường này.
"Hắn ... Hắn ... Hắn chết rồi, bởi vì hắn nói lời đó ... với người khác, đã bị rút dương đến chết.”
"A!" Trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút cười nhạt, suy đoán trong lòng càng lớn.
Vốn không có quỷ trộm của quý gì cả, cũng không có biện pháp đuổi quỷ, tất cả điều này đều là giả!
Khi nghĩ đến vấn đề này thì thân phận của người kia đã lộ rõ.
Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, liên tưởng chuyện bọn họ từng làm với mình, Lý Hỏa Vượng hai tay co thành nắm đấm kêu răng rắc, biểu cảm dữ tợn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tọa Vong Đạo!"
Lý Hỏa Vượng tháo chiêng trên cổ xuống ném mạnh xuống đất.
Lý Hỏa Vượng đá bay một bộ khoái ngáng đường, lao đến bên cạnh Dương huyện lệnh, hai tay túm hắn bay lên.
Lúc này Lý Hỏa Vượng đã phản ứng lại cảm giác quen thuộc khó tả trong đầu là do đâu, đây là cảm giác bị Tọa Vong Đạo lừa gạt, cậu từng mắc mưu một lần rồi!
Lý Hỏa Vượng đạp ngực Dương huyện lệnh, vung trường kiếm cắt cằm của đối phương.
Cùng với tiếng hét thảm của Dương Hoành Chí, mặt bị Lý Hỏa Vượng đẩy lên một góc.
Dưới khuôn mặt của người này không mọc ra mấy khuôn mặt khác, hắn không phải Tọa Vong Đạo, bộ khoái khác cũng không phải Tọa Vong Đạo, bọn họ chỉ là bị Tọa Vong Đạo lừa.
Có thể thông qua truyền miệng hại người không phải quỷ trộm của quý gì mà là bị Tọa Vong Đạo cố ý truyền bá lời đồn hoang đường trong Thất Huyện.
Vong Đạo chỉ dựa vào lời đồn đã trêu cợt người của toàn bộ Thất Huyện như đồ ngốc.
"Là ai nói cho ngươi những biện pháp chữa rút dương này? Bọn họ ở đâu?”
Đôi mắt Lý Hỏa Vượng đầy tơ máu dọa Dương Hoành Chí bị thương không dám có bất cứ che giấu.
Nếu như nói Lý Hỏa Vượng có tử địch thì Tọa Vong Đạo tuyệt đối xếp hạng đầu trên bảng.
“Một Khiêu Đại Thần! Cũng là hắn nói dùng khóa có thể giữ lại của quý! Kết quả bởi vì tiết lộ thiên cơ, hai tháng trước hắn đã bị rút dương chết rồi!”
Dương huyện lệnh nỗ lực khiến chính mình tỉnh táo lại, nói với tốc độ rất nhanh.
“Đúng vậy nhỉ, vừa nói ra lời đồn đã bị rút dương đến chết phải không? Trùng hợp hơi khéo, xác chết của hắn đâu? Ta khai quan khám nghiệm tử thi!"
Với thân phận của Giam Thiên Tư và thái độ cương quyết của Lý Hỏa Vượng, Dương Hoành Chí cuối cùng làm theo.
Cùng với tiếng két, đinh quan tài màu đen bị khui ra, Lý Hỏa Vượng nhìn vào trong không thấy có xác chết nào, bên trong đặt một quân bài mạt chược sáu vạn thì cậu biết chính mình đoán đúng rồi.
Đây là trò của Tọa Vong Đạo, chẳng qua Tọa Vong Đạo thật sự đã sớm đi, người của Thất Huyện chỉ là món đồ chơi mà Tọa Vong Đạo chơi chán tùy tay vứt bỏ.
Lý Hỏa Vượng cũng không quá thất vọng, mục đích của cậu là vì gia nhập Giam Thiên Tư, mà không phải dùng lấy sức của một người đối kháng Tọa Vong Đạo.
Sau khi làm rõ Thất Huyện rốt cuộc trải qua cái gì, Lý Hỏa Vượng nghĩ ra biện pháp ứng đối.
“Tất cả qua đây xem, các ngươi hãy nhìn cho kỹ, đây là Khiêu Đại Thần mà các ngươi nói!”
Lý Hỏa Vượng thu kiếm lại, nói với nhóm người trốn ra xa.
Nhưng hành động khác thường vừa rồi của Lý Hỏa Vượng đã dọa sợ bọn họ, tay bụm cằm bị thương, không dám đến gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận