Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 570: Việc nhỏ

Trong đó khắc ba bức tượng thần nho nhỏ, một ông già ngồi ở giữa, biểu cảm hơi hiền, hình dạng trang nghiêm. Hai bên là hai con tiểu con quỷ lại hoàn toàn trái ngược, hung thần ác sát, mặt mũi dữ tợn, bộ dạng như quỷ.
Ông già ngồi ở giữa tức là Ngục Thần.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên băng ghế dài, lặng lẽ nhìn chằm chằm Tào bách hộ thắp nhang vái Ngục Thần khảm trên tường.
Theo lý thì thắp nhang lạy Phật không giống tác phong của Binh Gia, nhưng Lý Hỏa Vượng không biết nhiều về họ, có lẽ đây là nét độc đáo của Binh Gia Đại Lương Quốc.
Tào bách hộ thắp nhang xong quay về trước mặt Lý Hỏa Vượng, Ký Tướng, ung dung liếc qua mặt nạ đồng tiền trên mặt Lý Hỏa Vượng, mở miệng hỏi:
"Công công, hiếm có đến nơi không may mắn này, chắc hẳn là có việc gì?"
"Ha ha, Tào bách hộ người may mắn nói chuyện cũng thẳng thắn, vậy ta cũng không dài dòng, vị này là Nhĩ Cửu huynh đệ, trong nhà có người bị sát khí nhập thể, chút chuyện nhỏ này Tào bách hộ giải quyết dễ như chơi.”
Khi thấy Tào bách hộ mỉm cười gật gù, trái tim Lý Hỏa Vượng thít chặt, phản ứng của đối phương nằm ngoài dự liệu của hắn, dường như sát khí nhập thể là một việc cỏn con.
Lý Hỏa Vượng lập tức vươn tay giật xuống Hồ Lô treo bên hông, đổ hết Dương Thọ Đan ra:
“Tào bách hộ, chút quà mọn không đáng gì.”
Nào ngờ đối phương không nhận, còn đẩy mớ Dương Thọ Đan trở về:
“Ài, ngươi làm như vậy là xem Tào mỗ nhân như người ngoài, tuy nha môn khác nhau nhưng tất cả đều vì toàn bộ Đại Lương Quốc.”
Nghe lời này Ký Tướng ngoác miệng cười, híp mắt hỏi:
“Nếu vậy thì Tào bách hộ, chuyện nhỏ này ...”
Tào bách hộ nhanh chóng ngắt lời của Ký Tướng:
“Theo lý thì Tào mỗ nhân nên giúp đỡ mới đúng, nhưng mà ...”
Nửa canh giờ sau, Ký Tướng và Lý Hỏa Vượng sắc mặt cực kỳ khó xem đi ra nhà giam.
Ký Tướng hung hăng phun nước miếng hướng cửa lớn dần đóng kín:
“Người gì vậy! Chút chuyện nhỏ này mà muốn chúng ta phải giúp việc cho bọn họ mới chịu ra tay! Ta khuyên các ngươi đừng treo Bệ Ngạn trước cửa, treo Tỳ Hưu đi!”
Lý Hỏa Vượng vươn tay ngăn cản ông:
“Thôi, Ký Tướng đại nhân, nếu chúng ta có chuyện nhờ vả họ thì giúp chút chuyện nhỏ cũng nên làm.”
“Tuy nói vậy nhưng ...” Ký Tướng ủ rũ vỗ hai tay: “Ôi, lỗi tại ta vô dụng, tìm kẻ như vậy giúp ngươi.”
Tuy rằng Lý Hỏa Vượng biết hành động này của Ký Tướng tám phần là giả vờ, nhưng đối phương đóng kịch rất đạt.
“Không sao, chút chuyện nhỏ, ta giúp là được.” Lý Hỏa Vượng đến đây vốn không ôm hy vọng đối phương miễn phí giúp chính mình.
Nếu như nói chính mình chỉ là áp giải một phạm nhân liền có thể đổi lấy Bạch Linh Miểu khôi phục bình thường thì giao dịch này thật sự quá có lợi.
Ký Tướng vẻ mặt xấu hổ rối rít xin lỗi:
“Ài, xin lỗi, rất xin lỗi.”
“Ký Tướng đại nhân đừng nói nữa, chúng ta về thôi, ngài làm như vậy ngược lại khiến ta áy náy không yên, nếu ngài thật sự quá áy náy, vậy Ký Tướng đại nhân có biết gì về cuộc áp giải lần này xin hãy cho ta biết đôi chút.”
Bỗng nhận việc từ Binh Gia Đại Lương, nếu không tìm người quen hỏi cho rõ thì trong lòng hắn hơi bất an.
“Không có gì, Tào lão nhân nói đúng, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, chỉ cần ngươi sau này không đi sĩ đồ thì sẽ không chịu nhiều ảnh hưởng.”
"Sĩ đồ?" Giờ phút này Lý Hỏa Vượng có chút tò mò, rốt cuộc Binh Gia này muốn cho hắn áp giải ai?
Hai cỗ kiệu một trước một sau đi tới cửa sau của sân nhỏ kia, vì biểu đạt lòng biết ơn, Lý Hỏa Vượng nhất quyết mời Ký Tướng đi vào uống một ngụm trà.
Ký Tướng cười tươi đồng ý, nhưng ông ngồi trong đại đường, Lý Hỏa Vượng nói một câu khiến nụ cười của ông cứng ngắc:
“Ký Tướng đại nhân thật sự muốn đi? Không suy xét kỹ hơn sao?”
Lý Hỏa Vượng không cho rằng loại chuyện này có cái gì không thể nói, hơn nữa nếu không hỏi rõ, lỡ như Ký Tướng rời đi, Thác Bạt Đan Thanh cũng chết thì về sau hắn biết tìm ai?
Ký Tướng sâu kín thở dài, chậm rãi đặt tách trà xuống:
“Ngươi cũng biết lần trước chúng ta trải qua cái gì, hơn nữa năm nay ta đã đến tuổi biết số trời, cũng nên nghỉ ngơi một chút, huống hồ trong nhà còn có người chờ, về sau là thiên hạ của người trẻ tuổi các ngươi.”
Hai tay Ký Tướng khép lại khiêm tốn vái hướng đông bắc:
“Hơn nữa không biết quan gia định làm động tĩnh gì, ta không dám hỏi, không dám nghe ngóng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là giữ mạng quan trọng hơn."
Lý Hỏa Vượng cau mày, bưng trà lên uống một hớp, nghe ý tứ của Ký Tướng thì e rằng sau này Thượng Kinh Thành không yên bình.
Hắn cần phải cẩn thận hơn, tránh cho bị lôi kéo vào, mặc kệ bên trên rốt cuộc phát sinh cái gì đều không liên quan tới hắn.
Hắn chỉ có một mục đích, tìm được Bắc Phong, lấy đi biện pháp giải trừ ảo giác Tâm Tố.
Dường như biết Lý Hỏa Vượng băn khoăn cái gì, Ký Tướng thò tay vào ngực lấy ra một yêu bài càng tinh trí hơn, ngón tay ấn một bên chậm rãi đẩy qua, trên lá bài viết Canh Kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận