Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 497: Tiễn (1)

Trong tình hình chỉ hơi lơ là một chút là sẽ chết, Hắc Thái Tuế dường như không dám có tâm tư gì khác, nó bây giờ là châu chấu trên cùng một sợi dây với Lý Hỏa Vượng. Nếu Lý Hỏa Vượng chết, nó cũng sẽ không thể sống.
"Úm thánh đà mãnh phổ quang nhiếp!"
Cùng với tiếng niệm chú của Lý Hỏa Vượng, tiền đồng dây đỏ trong tay Lý Hỏa Vượng lập tức biến thành một câu roi dài, đánh đòn phủ đầu về phía nhân tiêu đạo nhân kia, trực tiếp quấn lấy thanh kiếm gỗ đào của đối phương.
Ngay khi kiếm tiền đồng và thanh kiếm gỗ đào chạm vào nhau, dường như bài xích lẫn nhau mà không ngừng phát ra âm thanh đốp đốp ở nơi tiếp xúc.
Thấy vũ khí của đối phương bị áp chế, Lý Hỏa Vượng lập tức ném thanh kiếm tiền đồng xuống, rút Tử Tuệ Kiếm sau người ra, dùng sức chém mạnh về phía vùng bụng mình, một miếng da thịt lớn vừa mới mọc ra chưa được bao lâu cứ như vậy bị cắt ra một lần nữa.
Miếng da mang theo chiếc rốn phồng lên nhanh chóng trong không trung, giống như một cái chụp bằng da, phủ về phía những nhân tiêu đó.
Tên nhân tiêu đạo nhân kia dường như biết điểm yếu của Lý Hỏa Vượng ở đâu, hét lên những ngôn ngữ bẩn thỉu hỗn độn kia, những nhân tiêu khác lập tức bỏ hắn lại, trực tiếp bao vây về phía Lý Hỏa Vượng.
Anh hùng khó chống lại người đông, chỉ cần đối phương bị bao vây, mọi chuyện còn lại đều dễ giải quyết.
Một thanh đạo kiếm mang theo thái cực trên chuôi bao bọc lấy kình phong đâm về phía Lý Hỏa Vượng, thế nhưng đối phương lại không hề né tránh, trực tiếp chống đỡ.
“Soạt!” Mũi kiếm sắc nhọn đâm vào đầu của Lý Hỏa Vượng, rồi lại nhô ra phía sau gáy cậu.
Tuy nhiên, trên thanh kiếm không có lấy chút máu, thân thể này của Lý Hỏa Vượng là hư thể, thực thể ẩn thân kia của cậu đang ở cách đó một trượng.
Trong hang động, chiến cục thay đổi trong nháy mắt.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt để hư ảnh vụt qua đánh vào đại đa số nhân tiêu.
Cậu cũng nhìn ra được thực lực của nhân tiêu đạo nhân này quả thực rất mạnh, nhưng trước tiên phải có một tiền đề, đó chính là giống như các đạo nhân thông thường khác, trước khi động thủ hắn bắt buộc phải làm pháp.
Chỉ cần ép được thứ này cùng mình đánh nhau trực diện để hắn không dành ra được thời gian làm pháp.
“Nhảy!” Bảy tám cái xúc tu màu đen uốn cong, nhảy trên mặt đất một cái, lực đạo này mang theo Lý Hỏa Vượng bổ nhào về phía nhân tiêu đạo nhân đang bị da thịt quấn bọc lại kia.
Một tiếng “keng" lanh lảnh vang lên, thanh kiếm gỗ đào của đối phương bị nứt ra rồi, vũ khí mà trước kia sư thái cho vô cùng sắc bén, vũ khí của nhân tiêu này hoàn toàn không so được với binh khí nhà binh trong tay Lý Hỏa Vượng.
Thấy không địch được, nhân tiêu kia lập tức mượn lực đạo mạnh mẽ của Lý Hỏa Vượng, không ngừng lui về sau.
Lý Hỏa Vượng sao có thể để hắn đi được, người khác lùi về sau, cậu lại truy đuổi về phía trước không ngừng nghỉ, tuyệt đối không cho hắn dành ra thời gian làm pháp.
Thấy sư phụ của mình chịu tổn thất, một cây phất trần trắng với những lá phù đen to bằng móng tay ở giữa những sợi tóc được ném qua.
Những chiếc móng tay mảnh khảnh của nhân tiêu móc lại, nắm lấy phất trần, từng sợi tơ trắng quấn lấy vũ khí của Lý Hỏa Vượng.
Lấy nhu khắc cương, mặc dù những sợi tơ trắng trên phất trần kia không ngừng bị cắt đứt nhưng một lúc sau vũ khí thật sự bị quấn lại rồi.
Hai bên lại lần nữa giằng co, lúc này xem ra không biết Lý Hỏa Vượng sẽ cắt đứt phất trần của đối phương trước một bước hay là những nhân tiêu phía sau kia sẽ đuổi đến trước.
Tuy nhiên, nhìn con quái vật với dáng vẻ đáng sợ trước mặt, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một nụ cười có chút tàn nhẫn.
"Nếu trước đó ngươi đã bảo đồ tử đồ tôn của người vây đánh ta, vậy thì đừng trách ta không giảng công bằng, động thủ.”
Lời vừa dứt, từng chiếc xúc tu dưới thân Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lấy ra đủ các loại dụng cụ tra tấn từ trong túi đựng dụng cụ tra tấn dưới vạt áo cậu, cắm thẳng vào bụng của nhân tiêu, rất nhanh vùng bụng bị rạch ra của đối phương liền bị xoắn bện thành một vùng hỗn độn.
Khi nhân tiêu đạo nhân này ôm lấy bụng và ngã xuống đất, Lý Hỏa Vượng một tay rút Tử Tuệ Kiếm ra khỏi chiếc phần trần tan tác, giơ cao và giận dữ chém tới, nhân tiêu đạo nhân lập tức đầu rơi xuống đất.
Khi Lý Hỏa Vượng người bê bết máu quay người lại và nhìn về phía những nhân tiêu còn lại phía sau kia, nhân tiêu chiếm ưu thế về số lượng dừng lại không tiến lên nữa, bọn chúng sợ rồi.
“Tiến lên!” Lý Hỏa Vượng tràn đầy sát khí gầm lên một tiếng, giơ Tử Tuệ Kiếm trong tay lên, lao thẳng về phía nhân tiêu có số lượng gấp trăm lần mình kia.
Không có người cầm đầu, những nhân tiêu còn lại cũng tan tác, lúc bọn họ quay lưng lại với Lý Hỏa Vượng, ngay sau đó chính là một cuộc tàn sát, sự khác biệt chỉ là giết nhiều hay ít mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận