Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 619: Người đến (1)

Lý Hỏa Vượng phát hiện cái gọi là U Đô vẫn là bộ dạng cũ của Đại Lương, người đến người đi trên đường cái rộng lớn, cửa hàng bốn phía vẫn như cũ, chỉ là có chút chi tiết bị thay đổi.
“Các vị, mau tới chơi nào.” Giọng nói mềm mại truyền vào tai của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhìn theo hướng âm thanh, phát hiện nói lời này là một thiếu niên khuôn mặt như con gái, mặc sa mỏng như không mặc, đứng bên cái lồng trúc cắm hoa đỏ, õng ẹo tạo dáng.
“Cái này ...”
Lý Hỏa Vượng nhìn đám đàn ông bị nhốt trong lồng trang điểm lòe loẹt, chân mày dần cau, hắn nhớ chỗ này lúc trước bán nữ, sao bây giờ bán nam.
"Hừ!" Tần lão phát ra tiếng hừ lạnh, hai tay siết chặt, dường như bị tức run người.
Đúng lúc đó hai người đàn ông da trắng mập nắm tay nhau bước xuống một chiếc xe ngựa, tuy cách khá xa nhưng Lý Hỏa Vượng ngửi được mùi giống Ký Tướng từ người bọn họ, mùi nước hoa nồng nặc xen lẫn mùi nước tiểu khai.
Hai vị thái giám hoàn toàn phớt lờ tầm mắt của người khác, cười ái muội nắm tay nhau cùng đi vào sân có tên là Tầm Vị Hiên.
Trùng hợp lúc này một sĩ đại phu tóc trắng xóa từ bên trong đi ra, hai thiếu niên xinh đẹp giống hệt nhau một trái một phải nâng hắn ta đi hướng xe bò.
Một thiếu niên nằm sấp xuống đất, làm bàn đạp cho sĩ đại phu giẫm lên đi vào xe bò, hai người không rời đi mà chui vào trong xe, cùng sĩ đại phu rời khỏi.
"Buồn cười! Buồn cười! Tất cả đều là thủ đoạn của đám chó thiến kia, biến toàn bộ kinh thành trở nên chướng khí mù mịt! Long dương khắp nơi! Thật là buồn cười!"
"Những người này còn nói loại chuyện xấu xa này phong nhã, ta phi! Một đám hèn nhát đầu phục chó thiến, bọn họ đọc sách Thánh Nhân cũng như không!”
Tần lão mới khỏe lại từ vết thương này, nay bị kích thích thở hổn hển, người xung quanh xúm lại vội dìu ông ta rời khỏi nơi này, miễn cho tức giận có hại sức khỏe.
Nhìn những người này dần dần rời xa, Lý Hỏa Vượng lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hình như đang chờ đợi cái gì.
Đám người Gia Cát Uyên đi xa, chốc lát sau, Lý Hỏa Vượng ngoài ý muốn phát hiện những người đàn ông õng ẹo đều biến thành phụ nữ.
Bề ngoài của bọn họ không thay đổi, chẳng qua ngũ quan càng mềm mại hơn, hoàn toàn thành phụ nữ.
Lý Hỏa Vượng nhướng mày, vươn tay ra kéo lại một ông già vác củi gỗ vào thành bán:
“Hiện giờ là Đại Tề hay Đại Lương?”
Ông già nhìn Lý Hỏa Vượng như ngó tên ngốc:
“Thành này là kinh đô của Đại Lương, Thượng Kinh, ngươi đang nói gì vậy?”
"Ha ha ... " Lý Hỏa Vượng cười khẽ một tiếng, rất hiển nhiên, hiện tại có thể khẳng định là loại biến đổi này chỉ tồn tại trong phạm vi mấy chục trượng quanh Gia Cát Uyên.
Chỉ cần ở gần Gia Cát Uyên mấy chục trượng đều sẽ biến thành một quốc gia khác, Đại Tề.
Về vấn đề chi tiết khác thì Lý Hỏa Vượng có thể cảm thụ được sự kỳ lạ, nhưng hắn khó mà biểu đạt tỉ mỉ hơn.
Tại sao sẽ như vậy, Đại Tề có phải là thật hay không thì Lý Hỏa Vượng tạm thời còn không biết, phỏng chừng có liên quan đến bên trên tam thân.
May mà hắn không cần hiểu rõ quá nhiều, biết năng lực kỳ lạ của Gia Cát Uyên không hại mình là được.
"Giá!" Lý Hỏa Vượng quất mạnh dây cương vào mông ngựa, nhanh chóng đuổi theo phương hướng Gia Cát Uyên rời đi.
Ra roi thúc ngựa, Lý Hỏa Vượng rất nhanh tìm được đám người trên đường cái, đám người gọi là Đại Tề trà trộn trong người Đại Lương không có chút gì lạ, người xung quanh không phát hiện có thay đổi.
Khi Lý Hỏa Vượng đuổi theo, đi vào đám người Đại Tề, lại lần nữa nhìn về hướng những người nhỏ giọng nghị luận thì có cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Giống như là những người trước mắt đều là diễn viên, vây quanh Gia Cát Uyên chơi trò chơi.
“Lý huynh lại đi đâu vậy?” Gia Cát Uyên có chút tò mò hỏi, ngay sau đó lo lắng dặn dò: "Nơi này nhiều người nhiều miệng, ngươi phải cẩn thận, chưa biết chừng ai là Tọa Vong Đạo thì sao.”
"Yên tâm, ta tỉnh táo lắm, tiếp xúc với Tọa Vong Đạo không phải một, hai ngày. Gia Cát huynh, chúng ta đang đi đâu?"
Trời lạnh mà Gia Cát Uyên cầm quạt không ngừng phe phẩy:
“Chúng ta đi phủ của Lương đại nhân trước, buổi tối gặp đệ tử của Tần lão và người khác cùng hệ Giang Nam, mọi người cùng nhau thương lượng ra giàn giáo rồi tính tiếp.”
Lý Hỏa Vượng hiểu rõ gật đầu, ánh mắt nhìn Gia Cát Uyên mang theo một chút tội nghiệp, Gia Cát Uyên thoạt trông mạnh như vậy nhưng khi dính líu đến bản thân thì trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, mù quáng giống như hắn ngày trước vậy.
Lý Hỏa Vượng biết người ngoài như mình không giúp được gì, trừ phi là bản thân hắn ta nghĩ thông, nếu không thì nói nhiều hơn cũng vô ích.
Xe ngựa dọc theo đường lớn không ngừng đi hướng trung tâm thành phố, khi sắp đến hoàng cung thì xe ngựa của bọn họ dừng lại trước phủ đệ có hai con sư tử đá màu đen tổng thật khí phái, trên tấm biển viết hai chữ to bằng kim sa, Lương phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận