Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 937: Bạch Liên (1)

Lý Hỏa Vượng nhìn đám nạn dân, âm thanh trầm thấp nói: "Sẽ không càng lúc càng nhiều, người của Đại Tề đã chết gần hết.”
Lý Hỏa Vượng vừa đi Đại Tề điều tra, trong phạm vi mấy chục dặm e rằng chỉ sót lại bấy nhiêu người.
Lúc này vang tiếng vót ngựa, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Xuân Tiểu Mãn mang theo mấy hương binh cưỡi ngựa chạy trở về.
Xuân Tiểu Mãn cụt một tay kéo dây cương, xoay người xuống ngựa, nói với Lý Hỏa Vượng:
“Lý sư huynh đoán đúng, không chỉ chỗ chúng ta, thôn khác, bao gồm trên huyện cũng xuất hiện một ít dân chạy nạn.”
Lý Hỏa Vượng hỏi:
“Trong những người này có ai đeo khăn bạc không?”
"Có, nhưng không nhiều, tìm một vòng chỉ có dăm ba người.”
Lý Hỏa Vượng nghe vậy lòng chìm xuống, những người Đại Tề này xuất hiện không phải ngẫu nhiên, Cao Trí Kiên vốn là hoàng đế của Đại Tề, hiện giờ hắn ta nối với long mạch của Đại Lương.
Mặc kệ Đại Tề có phải là đoạn lịch sử biến mất hay không, tóm lại người Đại Tề lục tục đến Đại Lương rồi.
Biện pháp lúc trước của Gia Cát Uyên có tác dụng, dân chúng Đại Tề đúng là được cứ, chẳng qua với phương thức đặc biệt.
Hiện tại càng quan trọng là, dường như đi theo tới đây không chỉ có dân chúng Đại Tề, hắn cần cố gắng nhanh chóng thông báo Cao Trí Kiên.
“Ừm.” Lý Hỏa Vượng gật đầu, trầm tư một lúc sau lấy một phong thư gấp sẵn ra khỏi ngực: “Muội đi Thượng Kinh Thành một chuyến thay ta, đưa thư cho Cao Trí Kiên và Giam Thiên Tư.”
“Được.” Xuân Tiểu Mãn nhận lấy thư, lập tức cưỡi ngựa lên đường.
Lý Hỏa Vượng thở hắt ra, bây giờ tin tốt duy nhất là Đại Tề chỉ còn sót lại một phần trăm, tín chúng của Vu Nhi Thần cũng thương vong lớn, nếu không thì để bọn họ đến Đại Lương sẽ là tai nạn lớn cho nơi này.
Nhưng dù đã chết nhiều người, tín đồ Pháp Giáo còn may mắn sống sót của Đại Tề vẫn là họa ngầm.
Bạch Linh Miểu bước tới, dịu dàng hỏi:
“Lý sư huynh đang nghĩ cách xử lý những người này đúng không?”
Lý Hỏa Vượng chậm rãi hai tay khoanh trước ngực nhìn đám nạn dân ở phương xa, nói:
“Đúng vậy, những người này tuy rằng không nhiều, nhưng đều bị đói phát điên, họ có thể sống tiếp đều có cách xoay sở riêng.”
“Nếu bỏ mặc không quản, vô luận là làm điều phi pháp, hay bị Pháp Giáo của Đại Lương hấp thu vào thì Đại Lương mới được hòa bình sẽ lại xao động.”
Bạch Linh Miểu cắn móng tay cái nghĩ một rồi nói:
“Lý sư huynh, hay là vậy đi, ta có tiếng nói nặng ký với bên Bạch Liên Giáo, ta sẽ sai người tản ra, cố gắng thu những người này làm tín đồ Bạch Liên Giáo, huynh thấy như vậy được không?”
Lý Hỏa Vượng có chút ngoài ý muốn cô:
“Bạch Liên Giáo à? Là tự muội nghĩ ra hay cao tầng của Bạch Liên Giáo nghĩ như vậy?"
“Tại sao huynh nói vậy? Thân phận Thánh Nữ của ta trong Bạch Liên Giáo là cao nhất rồi.”
Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt của Bạch Linh Miểu, cảm thấy đã tới lúc tâm sự về chuyện Bạch Liên Giáo với cô.
Nhưng trước khi đó, xác thực có thể khiến Bạch Liên Giáo hấp thu những nạn dân này, so với Pháo Giáo mưu tính gọi Vu Nhi giáng xuống thì Bạch Liên Giáo có vẻ thân thiện hơn.
“Được rồi, kêu người của muội hành động nhanh lên, ta phỏng chừng Pháp Giáo nhìn thấy nhiều nạn dân đói nổi điên này đã bắt đầu ra tay cướp người.”
“Ừm!” Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng gật đầu, ngay sau đó hai chân nhún nhẹ lao ra ngoài thôn.
Chốc lát sau cô quay về, không thấy Lý Hỏa Vượng ở đầu thôn nên cô đi hướng đại viện Bạch gia.
Bạch Linh Miểu mới vào sân thì thấy Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế dài chờ mình.
"Ngồi đi, chúng ta tâm sự." Lý Hỏa Vượng nhẹ nhàng vỗ bên người.
Bạch Linh Miểu ngồi xuống ghế, tựa đầu lên vai Lý Hỏa Vượng.
“Muội hãy nói thật với ta, có phải muội giấu ta điều gì về Bạch Liên Giáo không?”
Nghe Lý Hỏa Vượng hỏi, vẻ mặt Bạch Linh Miểu kinh ngạc nói:
“Sao ta phải lừa huynh chứ? Chúng ta cực khổ đi cả chặng đường, ta đối đãi với huynh như thế nào chẳng lẽ còn cần hoài nghi sao?"
"Ta biết, ta đương nhiên biết, nhưng dù cho không có ác ý, cho dù là mục đích thiện ý thì đôi khi người mình cũng sẽ lừa dối nhau, đã mắc mưu một lần nên ta khó tránh có chút phản ứng quá độ."
Nghe lời này, Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Lý sư huynh muốn biết cái gì, chỉ cần huynh hỏi thì ta đều nói cho huynh, nhưng huynh làm ơn đừng hoài nghi ta được không? Trong lòng ta thật sự khó chịu."
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của đối phương kéo về phía mình:
“Làm Bạch Liên Thánh Nữ có họa ngầm gì không?”
"Không có." Bạch Linh Miểu dịu dàng trả lời.
“Vậy à? Thế tại sao đang yên lành mà chọn muội làm Thánh Nữ? Có lẽ Vô Sinh Lão Mẫu gì đó biến muội thành Tâm Bàn?”
Nghe lời này, Bạch Linh Miểu có chút nghi hoặc.
"Lý sư huynh, cái gì là Tâm Bàn? Chắc Vô Sinh Lão Mẫu không cần thứ kia chứ nhỉ?”
"Không! Cần chứ! Chỉ cần bà ta là Tư Mệnh thì chắc chắn cần!" Lý Hỏa Vượng nói chém đinh chặt sắt.
“Muội phải kể hết mọi việc xảy ra đều nói cho ta, bất cứ chuyện gì đều đừng che giấu! Có vấn đề gì chúng ta cùng đối diện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận