Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 192: Là ai? (1)

Dương Na lắc đầu:
“Cậu ăn đi, mình ở bên ngoài muốn ăn cái gì đều có thể mua, cậu ở trong này muốn ăn gì đều không dễ dàng.”
Lý Hỏa Vượng gật đầu, lấy một viên sô cô la nhân rượu bỏ vào miệng cắn nhẹ, chút ngọt ngào bao lấy đầu lưỡi.
“Đúng thật, đã lâu rồi ta không nếm được vị này, lâu, rất lâu ...” Trong mắt Lý Hỏa Vượng lộ nhớ nhung sâu thẳm.
Cậu hoàn toàn không thể quay về, chỉ có thể dựa vào ảo giác giả dối này để nguôi ngoai nỗi nhớ nhà của mình.
Dương Na nghe lời này, trên mặt lộ ra một chút đau lòng, dùng tay nắm lấy tay của đối phương:
“Cậu muốn ăn thì sau này mình sẽ mỗi ngày mua cho cậu. Giờ mình lên đại học rồi, cha cho nhiều phí sinh hoạt lắm, được hai nghìn rưỡi đó. Bình thường mình cũng làm thêm vào những ngày nghỉ.”
“Cậu muốn ăn sô cô la nào mình đều có thể mua cho, nhưng mình không biết lần sau mang sô cô la đến thì cậu còn tỉnh táo không ...”
Dương Na nói câu này khiến không khí vừa nhẹ nhàng được một chút nhanh chóng trở nên lạnh.
Châm chước mấy giây sau, Lý Hỏa Vượng nuốt sô cô la xuống, nhìn thiếu nữ ở trước mắt, đang định nói gì thì bỗng bị sặc.
“Ôi, ăn chậm một chút, hồi tiểu học mình đã nói với cậu rồi, đừng nói chuyện lúc đang ăn, sao rồi, bị sặc thấy không? Mình đi phòng nước sôi rót nước cho.”
Dương Na nói rồi lấy đi tách trà đặt trên bàn, đi ra ngoài.
"Khụ khụ!" Lý Hỏa Vượng kịch liệt ho khan, cùng với ho khan, từ dạ dày đến cổ họng đau rát.
"Không đúng, không thích hợp! Chắc chắn là bên hiện thực xảy ra vấn đề!"
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng vụt ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo âm u lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Na.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi cho ta ăn cái gì!"
"A!"
Đau nhức thấu tim bùng nổ từ bao tử của Lý Hỏa Vượng, cậu cảm giác như có con nhím đang nhảy trong bụng.
Đau thắt khiến bốn phía dần trở nên không ổn định, ánh mặt trời ấm áp, phòng bệnh sáng trưng, mọi thứ dần phai màu.
Khi Lý Hỏa Vượng cảm giác được chính mình lại quay về sơn động, phát hiện trước mặt toàn là huyết, cậu đang ói ra máu.
Mặt cậu đỏ rực nổi gân xanh, hai tay bóp cổ mình, quỳ dưới đất, cuộn người thành con tôm.
“Ọe!”
Một bãi bị cậu nôn ra.
Trong máu loãng hỗn tạp chút màu đen, bao hàm ít thịt nát, một khúc xúc tu màu đen nhỏ bị đứt, và một ít đinh sắt gỉ sét.
Những cây đinh sắt vặn vẹo thành một cục thoạt nhìn giống như ám khí.
Khi thấy mấy thứ này bị chính mình phun ra, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu được "Sô cô la nhân rượu" mà mình vừa ăn vào là mấy thứ này.
Lý Hỏa Vượng giơ tay phải lên, cảm giác bả vai đau nhói.
Lý Hỏa Vượng run rẩy nhìn cánh tay của mình, phát hiện trên cánh tay có một vết thương sâu thấy xương trắng.
Vị trí vừa lúc là chỗ Dương Na dùng túi xách đập vào cậu.
Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra:
“Có người định thừa dịp ta rơi vào ảo giác để giết ta!”
Cố chịu đựng thống khổ, Lý Hỏa Vượng trợn to đôi mắt đầy tơ máu nhìn bốn phía, kết quả phát hiện từng hàng giáo chúng đứng thẳng như những tấm bia mộ, trầm mặc nhìn chính mình.
Nét mặt của Lý Hỏa Vượng vặn vẹo dữ tợn, một tay sờ ra sau, Đại Thiên Lục nhanh chóng trải dưới đất, máu chảy từ khóe miệng liên tục nhỏ xuống thẻ tre màu đỏ.
Keng!
Lý Hỏa Vượng rút ra trường kiếm, chỉ hướng đám giáo chúng của Áo Cảnh Giáo đứng xung quanh.
"Các người có ý gì?! Đây là giữ quy củ của các người đấy sao? Thật sự cảm thấy ta là quả hồng mềm có thể tùy tiện bóp phải không?” Lý Hỏa Vượng gầm lên.
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng quanh quẩn trong hang nhưng không ai đáp lại.
Giáo chúng của Áo Cảnh Giáo vẫn đứng yên tại chỗ, dùng ánh mắt châm chọc, tò mò, nghi hoặc nhìn Lý Hỏa Vượng.
Khi Lý Hỏa Vượng cho rằng bọn họ tính cá chết lưới rách với mình thì Anh Tử rưng rưng lệ lao ra khỏi đám đông, cật lực dìu cậu đứng lên.
"Ân công, chúng ta đi, chúng ta đi mau, ngươi đừng chống lại bọn họ.” Giọng nói của Khương Anh Tử mang theo sốt ruột, thúc giục Lý Hỏa Vượng toàn thân đẫm máu.
Lý Hỏa Vượng liếc qua Anh Tử ở một bên, ánh mắt lạnh băng nhìn nàng không khác gì khi nhìn người khác.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi đổ mấy viên Nhuận Huyết Đan từ trong Hồ Lô ra, bỏ vào trong miệng của mình.
Lý Hỏa Vượng cứ như thế được Anh Tử dìu xuyên qua những ánh nhìn chăm chú, cậu trở lại hang động thuộc về mình.
Đau đớn trong người vẫn mãnh liệt, Lý Hỏa Vượng đương nhiên biết, ăn thứ kia đã đâm nát dạ dày và thực quản của mình rồi.
Nhưng bây giờ cậu không thể làm cái gì, chỉ có thể nằm trên giường chịu đựng, chờ năng lực phục hồi đã tăng mạnh của mình khiến thân thể tự lành.
Sau khi yên tĩnh lại, Lý Hỏa Vượng phát hiện không chỉ trong thân thể bị thương, ngoài da cũng có đao thương, thoạt trông chính mình bị người chém.
Nhớ lại ảo giác lúc trước, vừa khớp với lúc Dương Na dùng túi xách đập cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận