Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 597: Gia Cát Uyên (2)

Xoẹt!
Gia Cát Uyên mở quạt ra, bốn chữ to ‘trời sinh ta tài’ hiện ra trước mặt Lý Hỏa Vượng:
“Không cần lo lắng, bọn họ nhằm vào ta. Trên Hạnh Đảo này bọn họ không dám đấu cứng với ta, cho nên mới mượn dùng thân phận của ngươi để đến gần ta.”
“Vốn cơ hội này có thể thực hiện, nhưng phỏng chừng bọn họ cũng không đoán được ngươi có thể lên đảo nhanh như vậy.”
Thấy Gia Cát Uyên đi, Lý Hỏa Vượng cúi người nhặt lại đồ vật của mình trên xác chết Tọa Vong Đạo, bước nhanh theo kịp:
"Vậy thì thật có lỗi, nếu không phải bởi vì ta đến, Gia Cát huynh phỏng chừng cũng sẽ không có phiền phức này."
Lý Hỏa Vượng không ngờ lần này Tọa Vong Đạo không phải đối phó chính mình, trong một chốc thế nhưng hơi không thích ứng, dù sao trước kia hễ Tọa Vong Đạo thấy hắn là giống như sói nhìn thấy thịt, không chết không ngừng.
Nghe ra xin lỗi trong giọng nói của Lý Hỏa Vượng, Gia Cát Uyên mỉm cười nói:
"Không sao không sao, tiểu sinh quen rồi, đây không phải lần đầu, từ khi Tọa Vong Đạo Phát Tài chết trong tay ta thì không được yên ổn lâu.”
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn xác chết Tọa Vong Đạo dần biến mất trong sương mù, tưởng tượng bị toàn bộ tổ chức Tọa Vong Đạo theo dõi, người đến gần mình đều có thể là kẻ điên Tọa Vong Đạo giả trang, điều này khiến cho hắn có cảm giác nghẹt thở.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng quay đầu lại, biểu cảm có chút phức tạp nhìn về phía Gia Cát Uyên, đối diện Tọa Vong Đạo mãnh liệt trả thù, vậy mà Gia Cát Uyên vẫn ung dung ứng đối, đủ thấy thực lực mạnh cỡ nào.
“Tuyệt đối mạnh hơn Đan Dương Tử lúc trước nhiều, không! Không chừng người này mạnh hơn Đan Dương Tử sau khi thành Tiên!”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng suy tư vấn đề này, Gia Cát Uyên nhíu mày đánh giá thân phận của hắn:
“Lý huynh, có phải trong thân thể của ngươi có vật sống nào không? Có muốn ta giúp ngươi lấy nó ra không?”
Vừa dứt lời, xúc tu của Lý Tuế quấn hai tròng mắt chui ra từ rốn của Lý Hỏa Vượng, tò mò quan sát Gia Cát Uyên.
Lý Hỏa Vượng vươn ngón tay quấn xúc tu nhét vào lại:
“Không sao, chỉ là Hắc Thái Tuế, tuy nó đang dần xâm thực thân thể của ta, nhưng chỉ mình nó có thể giúp ta áp chế ảo giác của Tâm Tố.”
"Thì ra là vậy, ta có đọc trong một cuốn sách tạp kể về biện pháp này, nhưng lần đầu thấy tận mắt.”
Gia Cát Uyên hiểu rõ gật đầu, nhấc chân lên bỗng khựng lại:
“Vậy chắc ngươi chưa phun ra Hắc Thái Tuế lắng đọng trong bụng, ăn cái mới vào?”
Lý Hỏa Vượng ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn đối phương hỏi như vậy:
“Đúng là có quyết định này, đang định đợi Hắc Thái Tuế Trong bụng của ta hoàn toàn chống đỡ không được sẽ thử cái khác.”
"Tuyệt đối đừng thử, năm đó tiểu sinh đọc cuốn sách kia có ghi rằng nếu thật sự làm như vậy thì kết cục của Tâm Tố sẽ rất thảm."
Nghe lời nhắc nhở đó, Lý Hỏa Vượng thầm cảm kích, may có đối phương nhắc, nếu không sau này hắn sẽ làm thử.
Trải qua việc nhỏ này, giữa hai người ở chung nhất thời hòa hợp rất nhiều. Lý Hỏa Vượng hiếm có gặp một người không thèm muốn mình, cảm thấy phi thường nhẹ nhàng.
Cứ như thế đi khoảng nửa canh giờ, một căn nhà trúc hai tầng u tĩnh trang nhã xuất hiện ở trước mặt hai người.
Lầu trúc một màu xanh biếc, hòa hợp với rừng trúc, giống như lầu trúc cũng mọc lên từ dưới đất như cây trúc.
"Hàn xá đơn sơ, mong Lý huynh không cần để ý." Gia Cát Uyên đẩy cửa trúc ra, mang theo Lý Hỏa Vượng vào nhà.
Lầu trúc không có khóa, nhưng chắc chắn không có ăn trộm vào đây.
Đi vào lầu trúc, không khí thư sinh rất nồng, trên tường treo đầy chữ hoặc tranh, còn về trình độ cao bao nhiêu thì Lý Hỏa Vượng thật sự không phân biệt được.
Trong đó có một bức họa đặc biệt nhất, chỉ vẽ một cỗ kiệu màu trắng, bốn xương khô vàng vọt nâng cao nó, phía trước có một con chồn màu trắng nâng đèn lồng trắng dẫn đường.
Ngoài bức tranh này ra, tranh khác vẽ người là nhiều nhất, trong đó có nam có nữ có già có trẻ, thoạt trông Gia Cát Uyên giỏi vẽ người nhất, hình dáng rất truyền cảm.
Mà lúc này Gia Cát Uyên đã ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, thành thạo pha trà: "Lý huynh thích uống loại trà nào? Tiểu sinh nhà nghèo chỉ có hai loại, là phải đỉnh sơn tố khỏa, hay quân tử ngân châm?"
"Ta ... sao cũng được.” Lý Hỏa Vượng ngồi xuống bồ đàn bên kia bàn trà, nhìn Gia Cát Uyên pha trà.
Tuy rằng lúc này Lý Hỏa Vượng có một bụng lời muốn nói, nhưng nhìn đối phương tập trung như vậy, cuối cùng vẫn là quyết định lễ độ đợi đối phương bận việc xong.
Tuy Lý Hỏa Vượng xem không hiểu đối phương rót nước vào ly khác nhau, đổ qua đổ lại làm gì, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được đối phương tinh thông trà đào.
“Ba lần pha quân tử ngân châm, trà của Hạnh Đảo ngon, nhưng nước rất bình thường, xin đừng ghét bỏ.”
Lý Hỏa Vượng nhấp một ngụm nước trà màu xanh nhạt, vừa hé môi thì các loại trà cụ bị dời xuống, một chiếc bàn cờ vuông vức bày ra trước mặt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận