Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1402: Trật tự (1)

Có điều may mà chiếc xe máy tuy vẫn là chiếc cũ nhưng biển số xe đã được đổi rồi, màu sơn đen cũng được quét lại thành màu đỏ trắng, trở nên đỡ gây chú ý hơn.
Lý Hỏa Vượng mạo hiểm lớn như vậy, đương nhiên không thể là ra ngoài dạo chơi, hắn qua đó để lấy thuốc, thuốc trị ảo giác kia.
Ngày mai sắp động thủ rồi, có trời mời biết Tư Mệnh lần này lại là hình chiếu gì, mình phải nghĩ cách xử lý ảo giác kia trước khi giao chiến, nếu không lúc động thủ với người khác sẽ phiền phức lớn.
May mắn thay, mặc dù giao dịch của mình với Triệu Sương Điểm là đảo ngược thời gian, chị ta đã quên mất rồi, có điều sau khi Lý Hỏa Vượng nhắc đến chuyện này, Triệu Sương Điểm không có ý quỵt nợ, cô ta nói cô ta sẽ nghĩ cách.
Trở lại đường phố một lần nữa, Lý Hỏa Vượng vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tiệm xăm của Huyết Hoả Xã của chị em nhà họ Ba.
Đẩy cửa Huyết Hỏa Xã ra, Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy Ba Nam Húc đang bắt chéo chân, cầm bút xăm ngồi trên ghế sô pha, xăm lên cổ mình, hình như hôm nay tiệm xăm không có việc làm, trông rất vắng vẻ.
“Đóng cửa rồi, không xăm nữa.”
“Thuốc đâu?” Lý Hỏa Vượng nhếch môi đi tới trước mặt cô ta và hỏi.
"Cái túi trên bàn, một ngày uống mấy lần, uống bao nhiêu thì phía trên có viết." Lý Hỏa Vượng cầm túi lên, mở ra nhìn chai lọ phía trong.
Phần lớn các loại thuốc thì hắn đều biết, trước đây cũng đã từng uống qua, đại khái đánh giá hiệu quả của thuốc một chút, Triệu Sương Điểm có lẽ sẽ không tùy tiện lừa gạt mình.
"Ngươi không có việc gì làm, tại sao không giúp ta đưa thuốc tới? Không biết bây giờ ta ra ngoài rất bất tiện sao?"
Ba Nam Húc khịt mũi khinh bỉ: "Cậu lớn mặt thật đấy, dựa vào đâu mà tôi phải đưa thuốc cho cậu? Hai chúng ta đã ngủ với nhau chưa?"
Lý Hỏa Vượng cũng lười phí lời với đối phương, nhanh chóng mở nắp lọ thuốc ra, bóc giấy bạc trên lọ ra, trực tiếp nuốt thuốc ngày hôm nay xuống.
Loại ảo giác này, hắn không muốn chờ đợi giây phút nào, cái cảm giác bất cứ thứ gì mình nhìn thấy đều có khả năng là ảo giác quả thật rất khó chịu.
Sau khi uống thuốc, Lý Hỏa Vượng không biết ảo giác có bị tiêu trừ hay không, ngược lại hắn càng cảm thấy cơ thể khó chịu hơn, không thể tập trung chú ý, phản ứng chậm chạp, cơ thể còn không thể tự chủ mà đổ mồ hôi lạnh.
"Không sao chứ? Muốn chết thì đi ra ngoài mà chết, đừng chết trong tiệm của tôi."
Lý Hỏa Vượng ra sức lắc lắc đầu, cầm túi đi về phía cửa: "Không sao, thuốc điều trị bệnh tâm thần có tác dụng phụ, ta có thể thích ứng được."
Không biết có phải là phản ứng quá mạnh không, Lý Hỏa Vượng rõ ràng có thể nhìn thấy một số người lướt qua trước mặt mình rồi nhanh chóng biến mất.
Lý Hỏa Vượng ngồi ở bậc thang bên ngoài nghỉ ngơi một hồi lâu, sau khi Lý Hỏa Vượng cảm thấy không còn khó chịu như trước nữa, trước mắt cũng không còn tàn ảnh nữa, lúc này mới lái xe máy trở về.
Nhưng dù vậy, Lý Hỏa Vượng vẫn không lái xe quá nhanh, tránh xảy ra tai nạn trên đường. Hắn lái xe chậm rãi, từ từ từ thành phố trở về ngoại ô.
Sau khi giải quyết xong một mối lo trong lòng, tính tình của Lý Hỏa Vượng khá hơn một chút, hắn cảm thấy nếu những chuyện khác đều có thể giải quyết dễ dàng như chuyện này thì thật sự quá tốt rồi.
Vào lúc sắp đến nơi, một chiếc ô tô đột nhiên từ một bên lao lên phía trước Lý Hỏa Vượng, khiến hắn toát mồ hôi lạnh.
Đột nhiên bị người khác ép dừng lại, loại tình huống này, đừng nói đến việc người khác phản ứng thế nào, chí ít Lý Hỏa Vượng cũng bùng lên lửa giận: "Anh lái xe kiểu gì thế hả? Muốn đâm vào đầu xe sao?"
Khi tài xế mở cửa xe ra, Lý Hỏa Vượng kinh ngạc phát hiện tài xế không ai khác chính là Dịch Đông Lai - bác sĩ của khu nhà giam Bạch Tháp.
Có thế nào hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp bác sĩ điều trị chính của mình ở một nơi như thế này.
"Cậu thật sự cho rằng hồ sơ bệnh án của cậu bị người khác xem qua mà tôi không phát hiện sao?" Dịch Đông Lai nói rõ nguyên do, rõ ràng là anh đã bí mật theo qua đây.
Lý Hỏa Vượng nắm chặt tay lái xe máy, nhanh chóng nhìn xung quanh, cảnh giác với những người hộ sĩ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để bắt mình đưa về.
"Đừng nhìn nữa, hôm nay chỉ có một mình tôi, tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu, Lý Hỏa Vượng, tôi thật sự rất tò mò, cậu làm sao có thể thoát khỏi nhà tù Bạch Tháp được vậy? Đó chính là nhà tù đấy."
Dịch Đông Lai thật sự rất muốn biết tại sao, dù canh phòng nghiêm ngặt đến đâu, tên Lý Hỏa Vượng này vẫn luôn có thể trốn thoát, đây không phải lần đầu tiên.
"Làm sao trốn thoát được? Bởi vì tôi có người giúp đỡ! Bởi vì tất cả những gì xảy ra trong quá khứ đều là sự thật! Những thứ đó căn bản không phải là ảo giác!"
"Dịch bác sĩ, anh là một bác sĩ giỏi, nhưng trong chuyện này anh đã sai, hơn nữa còn sai rất nhiều!" Lý Hỏa Vượng nói một cách vô cùng dứt khoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận