Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1302: Tiệc chiêu đãi (1)

“Đi đi đi, nói cái gì vậy! Ca lang tốt của tôi là người cắt gọt ở trong đó, đây đều là vỏ hoa quả sạch sẽ còn thừa, mười văn tiền một nắm.”
“Mười văn tiền một nắm? Đều có thể mua một bát mì Dương Xuân rồi! Ngươi muốn tiền muốn đến điên rồi đi?” Xuân Tiểu Mãn cảm thấy cái tên này là một hắc thương.
“Không nhìn thấy ta đều là ngâm bằng nước đường sao? Hơn nữa, ngươi cũng không nhìn thử bây giờ là mùa gì, hiện tại những thứ này rất đắt đỏ. Đều là được trồng trong phòng ấm.”
“Tiểu Mãn tỷ đi thôi, muội không ăn nữa.”
“Tiểu Mãn tỷ, chúng ta trở về thôi. Một cái bánh đã rất no rồi.”
Nhìn từng khuôn mặt của bọn họ, Xuân Tiểu Mãn đưa tay móc ra một khối bạc vụn.
Khuôn mặt của tên gầy kia lập tức vui nở hoa, nhấc chiếc bình gốm xuống khỏi xe cút kít.
Ngay lúc này, đứa ăn mày lớn dẫn đầu tiến lên một bước vô cùng nghiêm túc nói: “Tiểu Mãn tỷ, tụi em không muốn. Thứ này quá đắt, chúng em đã no rồi. Không thể cứ lãng phí tiền của tỷ muội trong Giáo như vậy được.”
“Không sao, ăn ít vỏ trái cây tính là gì.”
Rất nhanh, từng dải vỏ trái cây ngâm trong nước đường được đưa đến trong tay của mấy đứa ăn mày này. Tất cả mọi người lập tức vui nở hoa, không ngừng ăn thử vỏ trái cây, cùng với so sánh loại vỏ trái cây nào ăn ngon hơn.
Nhìn bọn họ vui vẻ trên mặt Xuân Tiểu Mãn cũng nở nụ cười: “Ta khi còn nhỏ rất thèm những thức ăn ven đường này. Nhưng cha ta chỉ mua cho ca ca và đệ đệ, ta và muội muội chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn.”
Nói nói thì Xuân Tiểu Mãn nhớ tới quá khứ: “Sau đó để giải cơn thèm, tôi và muội muội út khi trời nóng thì cầm hai cái ống tre ra đường nhặt hạt dưa hấu người khác nhổ ra, phơi khô ăn rất ngon, ha ha.”
Nhưng không biết nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt của Xuân Tiểu Mãn dần dần trở nên cô đơn.
“Tiểu Mãn tỷ, chị nếm thử cái này. Đây là vỏ dưa nướng, ăn rất ngon.”
Lúc ăn miếng vỏ dưa đó vào trong miệng, nhìn khuôn mặt trứng nhỏ nhắn trước mắt, Xuân Tiểu Mãn lập tức cảm thấy ngọt ngào, trên mặt lại lần nữa nở nụ cười.
“Tiểu Mãn tỷ, Tiểu Mãn tỷ, tỷ ăn thử cái này. Cái này hình như là vỏ quả hồng.”
Trong khi họ đang chia sẻ niềm vui này thì Xuân Tiểu Mãn nhìn thấy một nhóm Lạt Ma ở đằng xa.
Xuân Tiểu Mãn nhớ được bọn họ, khuôn mặt giống như thây khô kia của bọn họ không hề nghi ngờ gì là Lạt Ma của Trung Âm Miếu.
Nhưng điều khiến cô ấy cảm thấy kỳ lạ là những Lạt Ma của Trung Âm Miếu này vậy mà đi về phía đường khẩu của Bạch Liên Giáo.
“Kỳ lạ, vì sao Lạt Ma của Trung Âm Miếu lại đến tìm Bạch Liên Giáo?”
Nhìn thấy Lạt Ma của Trung Âm Miếu đi vào đường khẩu của Bạch Liên Giáo, Xuân Tiểu Mãn có hơi không yên tâm, tạm biệt mấy đứa ăn mày rồi lặng lẽ đi theo sau.
Khi nhìn thấy nơi nhóm người Lạt Ma này đi đến là chỗ ở của Bạch Linh Miểu, Xuân Tiểu Mãn càng tăng nhanh bước chân.
Mặc dù nói những Lạt Ma này không đến nỗi ra tay ở trong Thượng Kinh Thành nhưng cô ấy vẫn lo lắng.
Thế nhưng không đợi cô ấy đuổi theo bao lâu thì một cảm giác chết chóc như có như không từ bốn phía lan tràn đến khiến da đầu cô ấy tê dại, ngón tay lạnh buốt đứng yên tại chỗ.
Xuân Tiểu Mãn liều mạng vùng vẫy muốn rút ra Cư Thứ kiếm ở thắt lưng thực hiện Thần Đả, thế nhưng giờ khắc này tay chân của cô giống như bị đóng băng hoàn toàn không thể động đậy mảy may.
Đúng lúc này Xuân Tiểu Mãn đột nhiên nhìn thấy phía sau một cái đầu ở trước mặt. Lúc đầu cô ấy còn nghĩ rằng đó là Lạt Ma của Trung Âm Miếu nhưng sau khi cẩn thận xác định lúc này cô ấy mới phát hiện đó vậy mà là đầu của mình!
“Phía trước là ta? Vậy ta là ai?”
Xuân Tiểu Mãn toàn thân run rẩy cố gắng hết sức liếc xuống dưới, vô cùng kinh ngạc phát hiện vốn dĩ là thân thể của chính mình cái gì đều không có!
“Ta…chết rồi? Đây là linh hồn của ta?”
Loại cảm giác này đến nhanh đi cũng nhanh, khi Lạt Ma của Trung Âm Miếu chậm rãi đi ngang qua bên cạnh Tiểu Mãn, Tiểu Mãn không tự chủ được trực tiếp đâm vào lưng của chính mình lập tức tỉnh táo lại.
Sờ thân thể mất đi mà có lại được của chính mình. Xuân Tiểu Mãn sợ hãi nhìn về phía nhóm những Lạt Ma đang đi xa.
“Thủ đoạn của những Lạt Ma này quá quái dị, đến cùng đến nơi này để làm gì?” Xuân Tiểu Mãn vội vàng tăng nhanh bước chân chạy về phía nơi ở của Bạch Linh Miểu.
“Miểu Miểu? Không sao chứ?” Xuân Tiểu Mãn khẩn trương hỏi Bạch Linh Miểu đang ngồi trên tòa sen.
Bạch Linh Miểu khẽ lắc đầu, biểu cảm rất bình tĩnh giống như vừa nãy chỉ là xảy ra một chuyện rất bình thường.
“Các đại sư của Trung Âm Miếu đến đây chỉ là muốn mời một bức tượng Vô Sinh Lão Mẫu trở về. Trung Âm Miếu cần một Đại Hắc Thiên mới, ta đã đồng ý.”
- Giải thích, Đại Hắc Thiên là hiện thân của thần Ấn Độ Mahakala, vị thần của sự giàu có. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận