Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1325: Ngọn nguồn (1)

Dương Na vô cùng tiều tụy giơ tay chạm vào hốc mắt trống rỗng của Lý Hỏa Vượng, trong mắt cô hiện lên vẻ đau lòng: “Hỏa Vượng, mắt anh bị sao thế? Mắt của anh đâu rồi? Là lỗi của em phải không? Tại em nên anh mới bị như vậy?”
"Không, không phải tại em, đều là lỗi của ta, đều là bản thân ta gây ra, không liên quan gì đến em, tuyệt đối đừng tự trách mình."
Lý Hỏa Vượng lặp đi lặp lại tránh cho Dương Na tăng thêm gánh nặng tâm lý, hiện tại cô kiêng kỵ nhất là điều này.
Dương Na được an ủi một lúc lâu chợt cười khẽ, nghiêng người về phía trước, khuôn mặt của hai người nhẹ chạm vào nhau.
“Hỏa Vượng, em tin, em đều tin! Sau này mặc kệ anh nói gì em đều tin hết, em đã nghe thấy giọng nói của họ. Đúng vậy, em giống như anh, đều là Tư Mệnh, anh là Quý Tai, vậy em là Vô Sinh Lão Mẫu.”
Cơ mặt Lý Hỏa Vượng co giật, dường như muốn khóc lại như là cười.
Bất kể tất cả những điều này là đúng hay sai, hắn chỉ muốn một mình gánh chịu, không muốn hoặc không cần người khác phải chịu sự tra tấn giống như mình.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên, người vỗ tay là Thanh Vượng Lai, anh ta mỉm cười nói:
“Tốt, rất tốt, chúng ta cùng vỗ tay chào mừng đồng chí mới gia nhập.”
"Khốn kiếp!" Lý Hỏa Vượng lao ra đấm vào mặt Thanh Vượng Lai, đánh anh ta văng ra ngoài.
Nhìn thấy Thanh Vượng Lai ngã trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng đang định lao tới thì bị người khác ngăn lại.
"Bỏ đi, Lý Hỏa Vượng, đừng làm như vậy."
“Không cần thiết, thật sự, mọi người đều là người mình."
“Ôi, sao vậy chứ, mau kéo họ ra!”
Dưới sự lôi kéo của những người khác, Lý Hỏa Vượng cuối cùng không đánh Thanh Vượng Lai lần thứ hai.
Lý Hỏa Vượng mạnh hất bọn họ ra, bước đến chỗ Dương Na, dịu dàng bế cô lên.
“Cậu muốn mang cô ấy đi đâu?”
"Đưa cô ấy về nhà! Cô ấy bị bệnh, bị bệnh tâm thần, cô ấy cần nghỉ ngơi, cô ấy cần tránh xa ... ngọn nguồn.”
Lý Hỏa Vượng đang lái xe máy chậm rãi chạy trên đường, Dương Na ngồi ở ghế sau xe máy.
Lý Hỏa Vượng cố ý buông ra một tay giữ chặt hai tay Dương Na, sợ cô té khỏi xe.
Dương Na ôm chặt Lý Hỏa Vượng, mái tóc dài ở sau lưng bay theo gió:
“Hỏa Vượng, chúng ta đi đâu vậy?”
"Về nhà."
"Về nhà? Tại sao về nhà? Những thứ đó đều là giả, đều là hình chiếu. Em hiện tại là Vô Sinh Lão Mẫu, em và anh đều là Tư Mệnh, là thần trong cùng một thế giới."
Nghe vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng run lên, lúc này hắn rốt cục cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của mẹ mình khi quỳ trước cửa nhà trẻ.
"Na Na, em bị bệnh, đều là giả, đều là ảo giác."
“Vậy còn anh? Có phải tất cả những gì anh từng nói đều là ảo giác không?"
Đầu Lý Hỏa Vượng bắt đầu đau nhức, dường như cảm thấy có hai bàn tay to lớn kéo lấy não mình, điên cuồng xé nát, muốn nhào nặn thành hồ.
Lý Hỏa Vượng co tay thành nắm đấm đập mạnh đầu mình, hắn cuối cùng vẫn là thống khổ gật mạnh đầu.
"Đúng, không sai, ta cũng bệnh, bệnh tâm thần rất nặng, trong lúc bị bệnh đã nhìn thấy rất nhiều loại ảo giác."
“Nhưng em hãy nhìn đi, bệnh của ta đã hết, không còn thấy ảo giác nữa."
"Thật sao?" Dương Na tựa đầu vào lưng Lý Hỏa Vượng, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc sâu sắc.
Dương Na dần khóc, nước mắt ướt đẫm lưng Lý Hỏa Vượng.
"Đừng khóc, có chuyện gì đau lòng em hãy nói với ta, nói ra rồi em sẽ thấy dễ chịu hơn."
"Thật xin lỗi, tất cả đều là tại em. Nếu không phải em báo cảnh sát thì anh đã chẳng bị mất một con mắt, lỗi tại em hết.”
"Hỏa Vượng, anh chỉ còn lại một con mắt, trên mặt có vết sẹo. Nếu em chết, không ai cần anh thì sau này anh sẽ làm sao đây?”
"Không sao đâu, chuyện này thực sự không liên quan gì đến em."
Lý Hỏa Vượng tiếp tục an ủi Dương Na, nhưng hắn biết nói bao nhiêu lời tốt đẹp cũng vô dụng.
Dương Na bị bệnh nặng như vậy, không thể chỉ dựa vào nói chuyện là có thể chữa khỏi, cô phải được cho thuốc uống.
Khi hai người đang nói chuyện, Lý Hỏa Vượng đã lái xe máy vào khu dân cư, dừng lại trước cửa khu chung cư, Lý Hỏa Vượng đã đến nơi ở của Dương Na nhiều lần nên không thể quên được.
Khi nhìn thấy thông báo tìm người mất tích dán trước cửa khu chung cư, Lý Hỏa Vượng sửng sốt, xem ra Dương Na đã bỏ đi một thời gian.
Lý Hỏa Vượng nâng Dương Na suy yếu xuống xe, ôm cô đi về phía cửa thang máy, nhưng Dương Na rõ ràng không hợp tác lắm.
Cô giơ tay bấu chặt cửa, bướng bỉnh hỏi: "Hỏa Vượng, anh đang lừa em đúng không? Tại sao lời nói lúc trước và hiện tại hoàn toàn không giống nhau? Tại sao em cảm giác anh bây giờ rất lạ? Rốt cuộc làm sao vậy?”
"Nghe lời, ngoan, không có việc gì.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay định gỡ ngón tay bấu cửa của Dương Na xuống thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Lý Hỏa Vượng da đầu đột nhiên căng thẳng, quay đầu nhìn thấy người tới, hắn cứng đờ tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận