Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 469: Ấm áp (1)

Từ chiếc cặp sách trên lưng cô bé, có thể đoán ra cô bé này đã tốt nghiệp mẫu giáo và lên lớp một rồi.
"Không, cô bé hiện tại đã không phải là Tịch Nguyệt Thập Bát nữa, cô bé có lẽ là hình chiếu gì khác của hiện thực phía bên kia, đầm lau sậy không có ai khác, có lẽ vẫn là người nhà họ Bạch.”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút, sau đó đi về phía cô bé.
Nhưng ai ngờ, cậu vừa động đậy, cô bé kia vội vàng hoảng hốt hét lên và chạy đi như một con nai nhỏ sợ hãi.
Khi Lý Hỏa Vượng đến lối vào gầm cầu, cậu phát hiện trên mặt đất có một thanh sô cô la Dove nhỏ bị cô bé vứt đi.
Lý Hỏa Vượng nhặt nó lên và cho vào miệng mình, sô cô la rất ngon, rất ngọt, mùi vị đặc biệt này khiến cậu nhớ đến Dương Na, nhớ đến sô cô la mà cô đã tặng cho cậu vào ngày lễ tình nhân đó.
"Tại sao mình lại bị bỏ rơi trên đường phố? Chẳng lẽ mình đã bị người nhà bỏ rơi rồi sao?” Trong lòng Lý Hỏa Vượng nổi lên một cảm giác cay đắng mà ngay cả sô cô la cũng không làm mất đi được.
Lý Hỏa Vượng khịt khịt mũi có chút cay cay, quay người đi về phía đống lửa kia.
Cậu lại ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào đống lửa, trong miệng lẩm bẩm: "Dù sao cũng là ảo giác, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.”
Thời gian từng chút trôi qua, nhìn ngọn lửa dần yếu đi kia, Lý Hỏa Vượng cởi đôi giày da rách dưới chân, lau khô nước trên bề mặt rồi ném vào trong.
Có sự gia nhập của chiếc giày da, ngọn lửa lại lần nữa cháy lên, nhiệt độ lập tức cao lên một chút, đến mức Lý Hỏa Vượng phải hơi ngả người ra sau.
Tuy nhiên, mặc dù cậu đã ngả ra sau một chút nhưng điều kỳ lạ là Lý Hỏa Vượng không những không cảm thấy nhiệt độ giảm xuống mà ngược lại càng lúc càng thấy nóng hơn.
Trước đó cậu sắp chết cóng nhưng hiện tại lại nóng đến đầu đầy mồ hôi.
“Kỳ quái, sao lại nóng như vậy?” Lý Hỏa Vượng bắt đầu cởi quần áo ướt sũng của mình ra, vào lúc cởi áo ra, từng luồng khói đen bốc ra trên người Lý Hỏa Vượng.
“Phù!” Cùng với việc Lý Hỏa Vượng thở ra một cái, từng đốm lửa đỏ được phun ra ngoài từ trong miệng cậu.
"Nóng quá rồi! Thực sự là nóng quá rồi!"Lý Hỏa Vượng đứng dậy, chuẩn bị cởi quần áo trên người ra.
Nhưng vào lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy đống lửa nhỏ trước mặt đột nhiên bốc lên, bao trùm lấy mình vào trong đó.
“A a a a a!” Lý Hỏa Vượng đau đớn đến cực độ, quỳ rạp xuống đất, cơ thể đau đớn cực điểm dường như sắp tách rời ý chí của cậu ra rồi.
"Đây rốt cuộc...” Lý Hỏa Vượng đang cố gắng vùng vẫy, đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu lập tức nhìn thấy một ngọn núi hình thành bởi ngọn lửa.
Lửa, khắp nơi đều là lửa, không có lấy một tấc đất trống, cả đầm lau sậy trước mặt đã hoàn toàn bị thiêu đốt.
Xuyên qua các tầng ngọn lửa đung đưa, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy những người vừa chạy vừa khóc trong ngọn lửa kia, bọn họ chạy rồi lại chạy sau đó không cựa quậy nữa, ngã xuống đất trở thành nhiên liệu cho ngọn lửa mới.
Ở phía ảo giác bên kia, Lý Hỏa Vượng chỉ đốt cháy nhựa, nhưng ở bên này, cậu lại hiến tế toàn bộ da trên người, tổ chức nghi thức trên “Đại Thiên Lục”.
“Không, không, không!” Lý Hỏa Vương khiếp sợ đứng lên trong ngọn lửa, lao về phía bọn họ.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng đến gần, dường như ngọn lửa cuồng nộ trên người cậu như thể có thể chồng chất lên, chỉ cần là người mà cậu tiếp cận, sẽ biến thành xác cháy với tốc độ nhanh nhất.
Lý Hỏa Vượng giương mắt nhìn một người phụ nữ ngã xuống trước mặt mình, ngón tay cong cong gắng sức chỉ về phía Ngưu Tâm Sơn: “Bé con...”
"Sao lại như vậy. Rõ ràng mình đã khắc chế như vậy rồi. Tại sao lại có kết quả như vậy.” Lý Hỏa Vượng cuồng loạn nắm chặt nắm tay bị cháy đen mà đấm mạnh xuống đất.
Lý Hỏa Vượng không biết trận lửa ngút trời này dừng lại lúc nào, đợi đến lúc cậu hoàn hồn lại, xung quanh đã biến thành một vùng đất cháy, mà cậu thì ngồi xổm bất động ở đó giống như một tác phẩm điêu khắc tỏa ra làn khói trắng.
Cơ thể cậu rất đau, rất đau, nhưng những đau đớn này quả thực không đáng nhắc đến so với nỗi đau trong lòng cậu.
Cậu vừa mất đi người nhà, mà loại cảm giác bứt rứt như kim châm này lại được mình đích thân tặng cho Bạch Linh Miểu là người đã đối xử tốt với mình như vậy.
"Chậc chậc chậc.” Mặt nạ gỗ trước đó rón ra rón rén đi qua, cảm khái chấn động nhìn cảnh hoang tàn xung quanh.
Nhìn thấy mặt nạ tiền đồng trên mặt Lý Hỏa Vượng đã bị thiêu cháy đến đỏ sẫm, mặt nạ gỗ kia đi tới, cẩn thận thăm dò: "Này, huynh đệ. Còn sống không?”
Khi Lý Hỏa Vượng hơi ngẩng đầu lên, một ít bột màu đen từ cổ cậu rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, mặt nạ gỗ lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tới, đỡ cậu đi về phía mảnh đất cháy đen như mực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận