Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 201: Lên (1)

Lý Hỏa Vượng khép mắt lại hít một hơi thật sâu, nói thật, hiện tại cậu thật sự rất muốn trốn tránh, không muốn lại chịu khổ nữa.
So với ở bên này yên ổn bình an, có người nhà và Dương Na, bên kia quả thực là địa ngục.
Những gì vừa phát sinh dường như lúc này mới đuổi theo tới nơi, chui vào óc của Lý Hỏa Vượng, biểu cảm của cậu trở nên thống khổ.
“Mẹ ... nói xem con là ai?”
“Con là Lý Hỏa Vượng! Là con trai của mẹ.”
“Vậy con trai của mẹ là người như thế nào?” Trong giọng nói thống khổ của Lý Hỏa Vượng chất chứa mê mang.
Tôn Hiểu Cầm vuốt đầu con trai mình:
“Lý Hỏa Vượng là bé ngoan, chân thành với người, ngoan ngoãn, chăm học, con còn nhớ buổi chiều lúc học lớp 8 không? Lúc ấy trên xe bus công cộng ...”:
Nghe mẹ nói, Lý Hỏa Vượng nhớ lại những chuyện trong quá khứ, những chuyện cậu từng làm.
Từ khi đến nơi này đã trải qua nhiều chuyện, nhiều đến nỗi Lý Hỏa Vượng sắp quên bản thân là loại người kia.
Cậu thay đổi rồi, đổi khác rất nhiều theo chiều hướng tệ hại, chẳng những bị Đan Dương Tử ảnh hưởng, cũng vì bị thế giới kia tiêm nhiễm.
Mắt của Lý Hỏa Vượng dần kiên định:
“Đúng rồi, đây mới là ta, đây mới là Lý Hỏa Vượng thật sự.”
“Cái kẻ đa nghi lại ngu xuẩn, dễ dàng bị người lừa, không có bất cứ giới trị quan thiện ác không phải ta, đó là Đan Dương Tử, người đó không phải là ta!”
“Mẹ, đẩy con về đi, con ở lại đây có lẽ sẽ hơi ồn ào, mẹ hãy giữ sức khỏe, có rảnh con sẽ quay về thăm mẹ, không có tiền nhớ nói với con.”
Nhìn Lý Hỏa Vượng bị ngọn lửa bao bọc, trên khuôn mặt cháy đen lộ ra nụ cười quái dị, bắt đầu nói chuyện một mình.
Thủ Tam cau mày lại lùi một bước:
"Trưởng lão nói quả nhiên không sai, tiểu tử này thật sự hơi khác với Tâm Tố tầm thường, phen này khó giải quyết đây.”
Khi Thủ Tam cảm thấy hết đường xoay sở thì bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có động tĩnh.
Thủ Tam xoay người lại, cơ mặt cứng ngắc, lửa cháy trên người nhanh chóng giảm bớt, lại chui vào thân thể của ông.
“Nhãn Khán Hỉ trưởng lão, Nhĩ Thính Nộ trưởng lão, Tị Khứu Ái trưởng lão, Thiệt Thường Tư trưởng lão, Ý Kiến Dục trưởng lão, Thân Bản Ưu trưởng lão, sao các ngươi đều xuống núi vậy?”
"Tình huống như thế nào?" Thân Bản Ưu mặt chữ điền thoạt nhìn hơi không vừa ý.
Thủ Tam hơi bực mình dùng ngón tay cháy đen chỉ hướng Lý Hỏa Vượng ở phương xa:
“Tâm Tố kia đứng ở nơi đó, ngài cũng nhìn thấy rồi, hắn không làm theo khuôn mẫu chúng ta đặt ra.”
Sáu người liếc nhau, một nữ nhân cao kều bước tới nói:
“Cũng đủ rồi, đẩy hắn một phen.”
Vừa dứt lời, tùy theo sáu người giơ cao nắm tay, lửa bao bọc Lý Hỏa Vượng bỗng kéo cậu dính chặt xuống đất.
“Mẹ, có thể đẩy nhanh hơn được không? Con cảm thấy hơi kỳ, nhớ bịt miệng con lại.”
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm trăng sáng trên cao, lẩm bẩm.
“Để ta làm cho.” Nhĩ Thính Nộ mặc đồ như hoa khôi thanh lâu để ngón tay kiểu hoa lan luồn vào mái tóc của mình rồi kéo nhẹ ra ngoài.
Một cây ngân châm mang theo tia sáng lạnh bị chậm rãi rút ra.
Càng kéo càng dài, cây kim này chiều dài cơ hồ tới một tấc, từ đó thấy được lúc nó đâm vào đầu người phụ nữ này thì sâu cỡ nào.
Nhĩ Thính Nộ búng nhẹ, ngân châm mang theo máu kéo chuỗi tàn ảnh bay ra ngoài, đâm vào cái đầu bị nướng cháy đen của Lý Hỏa Vượng.
Nhãn Khán Hỉ ở một bên nhắc nhở:
“Ngươi rót cái gì vào cho hắn? Đừng nhét thứ lung tung vào, coi chừng sẽ xảy ra chuyện."
“Một đoạn chuyện cũ của bốn năm trước, sợ hắn chưa đủ đau lòng nên mớm thêm ấy mà, ha ha." Nói đến đây, cặp môi đỏ máu của ả nhếch lên, nét mặt rất là đắc ý.
Khoảnh khắc kim dài đâm vào, Lý Hỏa Vượng lập tức tỉnh lại từ bên kia, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện các loại cảnh tượng máu me, khiến cậu không kiềm được ôm bụng nôn mửa.
Lý Hỏa Vượng thấy rõ ràng, đó là bản thân cậu, vừa cuồng cười vừa tùy ý giết người trong trấn nhỏ.
Nói chính xác hơn thì đó không phải giết người, người quanh cậu không chút dấu hiệu thân thể rạn nứt, đầu trũng xuống, thân thể bốc lửa.
Đây không phải vài người, mười mấy người, mà là mấy vạn người.
Nguyên tòa trấn, nam nữ già trẻ đủ mọi lứa tuổi rơi vào cùng một kết cục trong óc cậu.
Trừ một người, Khương Anh Tử, bởi vì bộ dạng hồi xưa của nàng có chút giống với Dương Na khi còn bé.
Trạng thái chết của mấy vạn người bị cậu giết nhẹ như phủi bụi cùng nổ tung trong óc, Lý Hỏa Vượng không chịu đựng nổi.
“Người trong trấn này thật sự bị ta giết?”
Lý Hỏa Vượng lại một lần nữa bắt đầu tự hỏi, nhưng lần này không còn Đan Dương Tử tìm lý do chia sẻ đau đớn cho cậu.
Cộng thêm dược hiệu phối hợp, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, cùng với tiếng gào thống khổ đến mức tận cùng của Lý Hỏa Vượng cháy đen, trời nứt.
Tất cả mọi người đồng thời ngẩng đầu, bọn họ nhìn thấy tận cùng bầu trời, trong vực sâu mênh mông tối tăm thăm thẳm, vô số thế giới màu đen càng sâu thẳm và mặt trời xoay tròn, có cái gì đang nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận