Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 221: Chữa bệnh

"Nhi ơi, nương có lỗi với ngươi ...” Âm thanh này lại khiến Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên dưới chân ngừng lại, lại nhìn về phía lão phụ nhân kia.
Bộ dạng của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng có cảm giác khá quen.
Nhìn đôi tay bà ta bị xích sắt siết máu thịt nhầy nhụa, trong lòng cậu chợt thấy tức giận.
Biểu cảm của lão phụ nhân lại thay đổi, hai tay bóp chặt cổ của Triệu Tần:
“Ngươi trả nhi tử cho ta! Ngươi trả nhi tử cho ta!”
Lý Hỏa Vượng kéo Dương Tiểu Hài đi qua.
“Ta trả, ta trả nhi tử của ngươi này!” Lý Hỏa Vượng đẩy Triệu Tần ra, nhét Dương Tiểu Hài ngờ nghệch vào ngực của lão phụ nhân.
Khoảnh khắc ôm lấy Dương Tiểu Hài, lão phụ nhân nhất thời an tĩnh lại, mặt gần sát cậu bé, tay vuốt mái tóc của đối phương liên tục.
Lý Hỏa Vượng nhìn quanh hoàn cảnh căn phòng, trong giọng nói mang theo bất mãn hỏi:
“Tại sao cửa sổ cũng không có? Một mình bà ấy ở trong bóng tối sẽ không sợ hãi sao?"
Triệu Tần trong khoảnh khắc có chút không phản ứng lại, tất cả điều này phát sinh quá nhanh.
“Nội nhân của lão phu đã bộ dạng này rồi còn biết sợ tối sao?”
Lý Hỏa Vượng rút thanh kiếm khác ra, dễ dàng chặt đứt xiềng xích trên tay của lão phụ nhân.
“Dù bà ấy nổi điên nhưng không có nghĩa là cái gì đều không cảm giác được! Bà ấy cũng biết sợ, biết đau! Cũng biết cô đơn khi không có ai ở bên!”
“Ngươi nghĩ bà ấy muốn biến thành như vậy sao? Bà ấy không hề muốn, nhưng không cưỡng lại được!”
Triệu Tần ở một bên nghe lời Lý Hỏa Vượng nói, rất hiển nhiên đầu óc mịt mờ.
Triệu Tần không nghe hiểu đối phương nói cái gì, khi ông siết chặt nắm đấm định nói gì thì một giọng nữ già nua khiến ông không quan tâm cái khác.
"Đương gia, ngươi mau nhìn này, nhi tử của chúng ta về rồi.”
Triệu Tần khiếp sợ nhìn thê tử của mình, kinh ngạc phát hiện thê tử trúng tà ba mươi năm trong mắt lần đầu tiên ánh lên tia tỉnh táo.
“Nàng ... nàng nhận biết ta?” Triệu Tần lao tới gần, cực kỳ kích động cầm hai tay của bà ta.
“Đương gia, nhìn xem nhi tử của chúng ta tốt biết bao, còn nhỏ đã biết hiếu thảo với nương, biết ta thích ăn bánh quẩy chiên nóng, sáng sớm đặc biệt đi mua.”
Lão phụ nhân nói rồi dùng hàm răng lỏng lẻo cắn vạt áo của Dương Tiểu Hài.
Các đệ tử của Long Đằng tiêu cục kinh ngạc nhìn thấy tổng tiêu đầu xưa nay nghiêm nghị ít cười với mọi người vậy mà rơi lệ.
Triệu Tần bước tới ôm chầm thê tử của mình, thất thanh khóc rống:
“Phượng Hà, ta có lỗi với nàng!”
Vương Thành Hưng từ nhỏ đã đi theo sư phụ nhất thời cảm thấy mũi đau xót, tuy tính cách sư phụ của hắn nghiêm khắc, nhưng hắn cũng biết đó chỉ là ngụy trang của sư phụ.
Bạch Linh Miểu đi tới gần Lý Hỏa Vượng, lặng lẽ kéo tay áo của cậu, cực kỳ kinh ngạc hỏi: "Lý sư huynh làm cách nào hay vậy? Huynh thật lợi hại.”
Lý Hỏa Vượng biểu cảm mang theo một chút phức tạp nhìn lão phu thê ôm nhau:
"Bệnh lâu thành lương y, lúc trước ta ở trong viện đã gặp qua, thật ra so sánh phân biệt bệnh trạng, ta càng am hiểu phân biệt thuốc loại tinh thần hơn.”
“Vậy bà ấy trúng tà gì vậy?”
Lý Hỏa Vượng nhẹ thở ra một hơi:
“Không phải trúng tà, chỉ là ngày xưa bị kích thích quá lớn, không vượt qua được, lại bị nhốt ba mươi năm nên thành ra như vậy.”
Lý Hỏa Vượng nói xong định mang theo Bạch Linh Miểu ra khỏi căn phòng hơi mờ tối này, nhưng chưa đi mấy bước đã bị người ngăn cản.
Đó là Triệu Tần nước mắt lưng tròng vô cùng kích động hai tay giao nhau lạy dài hướng Lý Hỏa Vượng:
"Đa tạ ân nhân ra tay tương trợ!"
“Khoan tạ, sự tình vẫn chưa xong, mang bà ấy ra ngoài, tắm rửa rồi thay bộ đồ sạch sẽ đi.”
Bây giờ lời Lý Hỏa Vượng nói như thánh chỉ với Triệu Tần, ông lập tức làm theo.
Lão phụ nhân thay đồ khác, được đưa vào một gian phòng ngủ sáng tỏ ấm áp, chẳng qua trong ngực vẫn ôm Dương Tiểu Hài.
Lý Hỏa Vượng dặn dò Triệu Tần:
“Bà ấy thích ôm thì cứ cho ôm, bỏ tiền ra mướn mấy đứa nhỏ cho bà ôm, bà ấy đang tìm kiếm vật thay thế để bù vào quá khứ mất mát.”
“Chờ bà ấy trút ra hết cảm xúc tụ trong lòng thì ngươi hãy tìm người bù nhìn thay vào.”
“Bình thường có ánh nắng thì mang bà ra ngoài phơi nắng, tắm nắng nhiều thì tâm trạng sẽ tốt hơn, có lợi cho bệnh nhân chuyển biến tốt đẹp.”
“Nếu không ai rảnh ở bên cạnh được thì ngươi nuôi hai con chó, thú cưng cũng có tác dụng làm tâm trạng an ổn.”
"Ba mươi năm thật sự hơi lâu, loại bệnh này can thiệp càng sớm càng có hiệu quả, ngươi tốt nhất đặt ổn định bệnh tình lên hàng đầu.”
Lý Hỏa Vượng tạm dừng một lúc, nhớ lại ngày xưa Lý bác sĩ nói gì với người nhà bệnh nhân, cậu thuật lại chi tiết với Triệu Tần.
“Ta chỉ nhớ bấy nhiêu, ngươi hãy làm thử, dù sao tốt hơn là ngươi nhốt trong phòng tối. Nhớ là sau này đừng nhốt nữa, cũng đừng xích lại bằng xiềng xích, bà ấy đã bệnh như vậy rồi, càng khóa thì càng nặng thêm thôi.”
Triệu Tần nhìn thê tử yên lặng ngồi một bên, trong ánh mắt tràn đầy kích động luôn miệng nói:
“Được được, đã tốt lắm rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận