Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 282: Đối diện

"Quà sinh nhật? Được, cô muốn quà gì?” Lý Hỏa Vượng mỉm cười nhẹ giọng hỏi đầu giường.
Lý Hỏa Vượng nhớ hôm đó có hứa với Dương Na sẽ tặng quà sinh nhật cho cô.
Dương Na yên lặng một chút, mang theo dè dặt nói:
“Hỏa Vượng, mình ... mình hy vọng hôm nào bệnh tình của cậu ổn định một chút, ngày nghỉ cậu sẽ đến cửa trường của mình đón mình. Mình nói đã có bạn trai, rất đẹp trai, nhưng bạn cùng phòng không tin mình.”
“Mình cho họ xem hình chụp của hai chúng ta, thế mà họ đinh ninh là ảnh hgép, ài, ba con điên đó đúng là ...”
Bệnh tình ổn định một ít? Nghe lời này trong lòng Lý Hỏa Vượng nổi lên một chút cay đắng.
Ảo giác này quá logic, nên không khác gì chân thực, nhưng dù nó giống thực cỡ nào thì bên này vẫn là ảo giác.
“Được.” Lý Hỏa Vượng hiếm thấy nói dối.
“Ừ, lúc đó cho đám FA kia hâm mộ mình!”
Nói xong một khoảng lặng lan tràn.
“Cậu ... sống khỏe chứ?”
Lý Hỏa Vượng không biết nên trả lời như thế nào.
Nhớ lại những chuyện lúc trước, Lý Hỏa Vượng khó mà nói rất tốt:
“Cũng ổn.”
Giọng của Dương Na hạ thấp, mang theo một chút ủy khuất nói: "Hỏa Vượng, mình thích cậu, thật sự rất thích, nhưng tình cảm đó cần hai ta cùng bảo vệ.”
“Nếu chỉ dựa vào mình thôi thì rất sợ ngày nào đó mình không kiên trì nổi nữa. Như cha mẹ của mình vậy, lúc mình còn nhở thì hai người rất yêu nhau, nhưng dần biến thành oán hận lẫn nhau."
Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, lại nói một câu được.
Ai biết Dương Na lần này không chịu:
“Lý Hỏa Vượng, cậu hãy nghiêm túc một chút, đừng cứ nói được mãi, cậu phải làm ra hành động chứ!”
“Dì nói cậu rất kháng cự xem bác sĩ, như vậy là không được!"
“Mình rành cậu quá mà, chuyện gì cũng giấu trong lòng, có phải cậu lại đang trốn tránh cái gì? Từ nhỏ đã cứng đầu rồi, lớn vẫn bướng như vậy!”
“Mình biết cậu rất khó chịu, cậu bị bệnh nặng, nhưng bị bệnh phải chữa chứ.”
“Chữa bệnh rồi cậu mới có thể khiến mình hiểu lòng cậu, biết cậu cũng cố gắng như mình, nếu không thì mình sẽ bất an suy nghĩ lung tung, sẽ nghĩ phải chăng cậu định vứt bỏ mình.”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng siết chặt hai tay:
“Na Na, ta hứa với cô tuyệt đối sẽ không buông bỏ cô. Dù ... dù cho ...”
“Dù cho cái gì?”
“Dù cô là ảo giác.” Lý Hỏa Vượng giấu kín câu này trong lòng.
“Dù cho bệnh của ta sẽ không hết, chỉ cần cô còn kiên trì thì ta tuyệt đối không buông bỏ."
Được câu trả lời chắc chắn của Lý Hỏa Vượng, giọng nói của Dương Na trở lại hoạt bát, nói mấy chuyện lạ trong trường học. Hai bên trò chuyện nửa tiếng, mãi khi Vương y tá nhắc nhở mới lưu luyến cúp máy.
Lý Hỏa Vượng nằm trên giường hít sâu, cậu biết chuyện trong ảo giác không phải luôn không thay đổi, nhưng nguyện vọng sinh nhật của Dương Na khiến cậu khó xử.
Qua chuyện lần trước, đừng nói bệnh viện cho cậu tạm thời xuất viện, e rằng muốn được cởi trói cũng phải trải qua nhiều khâu phê duyệt.
Càng miễn bàn đại học của Dương Na ở tỉnh ngoài, dù trong quan tâm thì cậu cũng đi không được.
“Thấy cậu nói chuyện với cô ấy bình thường như vậy, hôm nay có muốn thử cho bác sĩ khám không?”
Nghe Vương y tá nói, Lý Hỏa Vượng bực bội quay đầu qua một bên.
“Này chú em, tôi nghe còn thấy cảm động, cô gái tốt như vậy cậu không thể phụ lòng, đừng từ bỏ chữa bệnh.”
“Đây là việc tư của bệnh nhân, hai ta quen thân lắm sao?” Lý Hỏa Vượng cảm thấy rất phiền.
“Cậu không quen tôi chứ tôi thì quen cậu lắm, tắm rửa, cắm và rút ống tiểu, đổ phân toàn là bọn này hầu hạ, nói thật, tôi còn không hiếu thảo với mẹ mình được như vậy.”
“Nhưng chăm cậu cũng khỏe, không cần lật người, thân thể của người trẻ tuổi khỏe thật, nằm lâu như vậy mà không bị lở loét, giường số mười chín thì không được, cách mấy tiếng phải lật người một lần.”
Cũng không biết có phải vì tính cách hay gì mà Vương y tá rất vui vẻ nói chuyện trực tiếp với người mình phàn nàn. Nghe Vương y tá huyên thuyên khiến Lý Hỏa Vượng càng thấy phiền.
"Ta mệt mỏi, có thể cho ta ngủ một chút không?”
“Ôi chú em, cậu gần như gắn liền với chiếc giường mà còn thấy mệt hả? Là nằm mệt sao? Tâm sự với tôi đi, bệnh viện này máu lạnh lắm, không cho chơi di động trong phòng rực, nếu không phải đãi ngộ tốt, còn giao năm hiểm một kim thì tôi sớm bỏ việc rồi.”
“Chú em, cậu thật sự không cho bác sĩ đến khám hả? Nếu bị Dương Na của cậu biết thì cô ấy sẽ nghĩ sao?”
Lời này khiến vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng hơi nghiêm túc:
“Thôi được, kêu bác sĩ qua đi.”
Cho dù là ảo giác, chính mình cũng không muốn khiến Dương Na đau lòng.
“A quên nói, hôm nay là ngày lễ, Hầu bác sĩ nghỉ rồi, ngày mai cậu rảnh không?”
“Ngươi đùa giỡn ta?” Lý Hỏa Vượng bắt đầu ghét Vương y tá.
“Nói gì kỳ, tôi đâu dám đùa với cậu, mẹ của cậu dữ dằn lắm, ai dám đùa với con trai bảo bối của bà. Tôi không muốn bị bà khiếu nại, Hầu bác sĩ thật sự không ở, đợi ngày mai tôi nhất định sẽ nhắn lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận