Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 466: Thủng bụng (2)

Cảm nhận được xúc tu kia quét qua miệng, trong lòng Lý Hỏa Vượng không khỏi căng thẳng: “Không hay rồi, bị thương đến bụng rồi.”
Nhưng không chờ cậu phản ứng lại, càng lúc càng nhiều ánh sáng lạnh lẽo từ trong đám lau sậy bắn qua, từng mũi tên khổng lồ dài hai mét ngay lập tức nhấn chìm Lý Hỏa Vượng từ bốn phương tám hướng.
Khi tất cả mũi tên đã chất thành đống, Lý Hỏa Vượng dùng tay che lấy vùng bụng đang chảy máu, chậm rãi bước ra từ trong đống gỗ này.
Khi cậu nhìn về phía lau sậy hoàn toàn không có động tĩnh nào xung quanh, trong mắt đã không còn chút ấm áp nào.
Từ số lượng mũi tên này có thể nhìn ra được, bọn họ sớm đã giấu vũ khí ở đây, nói không chừng nơi này chính là địa bàn của bọn họ, trước đó Bạch Trại đã không nói thật với mình.
Nếu trước đó cậu còn coi những người này là một nửa người thân của mình mà đối đãi thì hiện tại bọn họ trước mặt mình chính là kẻ thù.
Tuy nhiên, cho dù là kẻ thù nhưng đó cũng là người nhà của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng vẫn không muốn xung đột trực diện với bọn họ.
Thân thể Lý Hỏa Vượng từ từ lặn xuống dưới đất trong đầm lau sậy.
Trong trạng thái ẩn thân, cậu từng bước đi về phía rìa: “Lần này trở về, nhất định phải hỏi rõ Bạch Linh Miểu.”
Lý Hỏa Vượng bước đi chậm rãi, xung quanh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, không có động tĩnh gì mới.
Đi được khoảng hai giờ, Lý Hỏa Vượng thở hồng hộc và dừng lại, cậu đặt tay lên bụng mình, nhìn toàn bộ máu thịt be bét phía trong.
Cậu có chút lo lắng mà nghĩ: “Hắc Thái Tuế chưa chết, chỉ là bị thương thôi, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến việc áp chế ảo giác đâu nhỉ?”
Ngay khi cậu vừa nghĩ đến vấn đề này, cảnh tượng xung quanh khẽ dao động khiến Lý Hỏa vượng lập tức biến sắc.
Sau khi nhìn thấy xung quanh không xảy ra biến hóa, Lý Hỏa Vượng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đừng dọa ta, lúc này mà rơi vào ảo giác thì không phải chuyện đùa đâu.”
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, một thứ mơ hồ đột nhiên chui ra từ mặt đất, trực tiếp xuyên qua bụng của Lý Hỏa Vượng.
Giây tiếp theo, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm nhận được ruột của mình như sắp đứt ra, đau đến đổ mồ hôi lạnh đầy mặt.
Lại là một Du lão gia mơ hồ chui lên khỏi mặt đất, định giở lại mánh cũ, Lý Hỏa Vượng mạnh mẽ rút kiếm ra, dùng sức chém, Du lão gia dần tiêu tán theo một cơn gió nhẹ.
Những Du lão gia còn lại không dám đến gần Lý Hỏa Vượng nữa, không ngừng lởn vởn quanh Lý Hỏa Vượng như âm hồn, tìm kiếm thời cơ có thể lợi dụng.
"Chuyện này là thế nào! Ta rõ ràng đã ẩn thân rồi, bọn chúng làm sao lại tìm được ta.”
Ngay khi cậu nhìn xuống dưới đất, ánh mắt dừng hình, máu, là máu rơi trên đất đã bán đứng vị trí của cậu.
Cũng vào lúc này, dường như cảm nhận được sơ hở, những Du lão gia xung quanh đồng thời lao lên.
Lý Hỏa Vượng lập tức tra kiếm vào vỏ, lại lần nữa rút ra thanh kiếm tiền đồng, cùng với việc cậu lạnh lùng niệm quyết, kiếm tiền đồng lập tức nổ ra, từng đồng tiền chui vào trong cơ thể của Du lão gia, khiến bọn chúng lần lượt tan thành mây khói.
Cũng đúng lúc này, mặt đất bên cạnh Lý Hỏa Vượng đột nhiên nhô lên một cục đất, giây tiếp theo, một người đàn ông một tay cầm đao, chém về phía Lý Hỏa Vượng.
Cái tay vốn đã giữ lấy dụng cụ tra tấn của Lý Hỏa Vượng dừng lại sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó, người này là phụ thân của Bạch Linh Miểu.
“Đừng!” Lý Hỏa Vượng theo bản năng giơ tay lên, nhưng giây tiếp theo, bàn tay đó đã trực tiếp bị chém mất hơn một nửa.
Từng ngọn trường mâu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ trong đám cây sậy, xuyên qua bụng của Lý Hỏa Vượng giống như một con búp bê bằng vải rách nát, đóng đinh cậu xuống đất.
Cùng với việc Lý Hỏa Vượng bị ghim chặt xuống đất, kết cục dường như đã được định sẵn. Tiếng ‘phập phập’ vang lên, tay chân của Lý Hỏa Vượng cũng bị ghim chặt.
Lý Hỏa Vượng nhìn những khuôn mặt cực kỳ thờ ơ xung quanh, khó khăn hỏi: "Có cần thiết không? Rốt cuộc ta đã làm gì các ngươi chứ?"
Nghe thấy lời này, một nữ nhân của nhà họ Bạch nói với Lý Hỏa Vượng với vẻ mặt chán ghét: "Ngươi căn bản không biết bọn ta có thù lớn thế nào với đám chó của triều đình. Nếu ngươi đã là con chó của triều đình thì bọn ta làm gì với ngươi cũng không quá đáng.”
Lý Hỏa Vượng khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt lẫn với máu: "Vậy được, bây giờ các ngươi thắng rồi, không bằng đưa ta về Ngưu Tâm Thôn, đi hỏi Bạch Linh Miểu xem nên xử lý ta thế nào? Dù sao ta cũng là phu quân của cô ấy.”
Nghe thấy lời này, xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn luận.
Lúc này, mẫu thân của Bạch Linh Miểu lại lao lên phía trước, vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc mà nói với Lý Hỏa Vượng: "Phụ mẫu chi mệnh, mai chước chi ngôn. Con bé gả cho ai là do bọn ta quyết định. Bọn ta tuyệt đối sẽ không để con gái mình gả cho một con chó của triều đình.”
- Giải thích câu "Phụ mẫu chi mệnh, mai chước chi ngôn" nghĩa là việc hôn nhân đại sự của con cái đều do bố mẹ quyết định. Con cái sẽ không được phép quyết định việc hôn nhân cả đời của mình. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận