Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 542: Ra mặt (1)

Đại Thần tên Thân Đồ Cương này rõ ràng không tầm thường, e rằng có thực lực bằng Đan Dương Tử lúc sống, không biết Ký Tướng mời từ đâu đến.
"Nhĩ Cửu! Mượn đao của ta!” Hồng Đại đưa con dao gỉ sét đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng gật đầu, nhanh chóng nhận lấy.
Tiếng thét ngừng bặt, nhưng Ký Tướng và Thân Đồ Cương rõ ràng đã theo dõi Tâm Trọc, một người vỗ trống, một người gảy bàn tính, âm thanh quanh quẩn khắp thôn, toàn bộ thôn đều giống như bắt đầu vặn vẹo.
Tuy rằng Tâm Trọc vẫn không ra mặt, nhưng có thể nhìn ra được hai bên đã đánh nhau.
Ở trong tình huống này, Lý Hỏa Vượng có sát chiêu đầy mình nhưng không có đất dùng võ.
Đứng đây chỉ biết sốt ruột, Lý Hỏa Vượng cảm thấy nên thử làm điều duy nhất mình có thể làm, cậu cắn thủng ngón tay, lấy tờ giấy vàng ra viết vẽ.
Lý Hỏa Vượng không biết bói toán phù lục có tác dụng trong tình huống này hay không, dù sao chữa ngựa chết như ngựa sống.
Ghi nhớ khe nứt từ xương sọ mình mang đến, Lý Hỏa Vượng không ngừng quan sát bốn phía, tính tìm được hoa văn tương tự.
Các tiếng động ầm ĩ làm bạn Lý Hỏa Vượng, cậu nhìn một lúc thì bỗng tập trung vào thanh đao gỉ trong tay mình.
Giờ phút này hướng mũi đao chĩa vừa lúc là mạng nhện trên một miệng giếng đá ở phương xa.
Trên mạng nhện bị thứ gì đó làm rách vừa lúc giống hệt hoa văn mà cậu bói toán được.
“Không lẽ đao gỉ mà Hồng Đại đưa có thể tăng lên năng lực bói toán?” Lý Hỏa Vượng lấy ra vũ khí, bước chậm đi hướng miệng giếng.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận dùng đao gỉ khều dây leo bụi gai xuống, cậu nhìn vào dưới giếng.
Giây sau, con ngươi của cậu co rút đến nhỏ nhất, có một người đứng trong nước bùn ở trong giếng!
Khi người kia phát hiện có ánh sáng trên đầu thì vụt ngẩng lên, Lý Hỏa Vượng vội dời tầm mắt, để tránh cho mắc mưu của đối phương.
Lý Hỏa Vượng tim đập nhanh vụt quay đầu hét hướng người khác:
“Mau lên! Nơi này có ... ".
Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng ngẩn ngơ: “Ta mới định nói gì? Chỗ của ta có cái gì?!"
Nghe thấy âm thanh, người khác nhìn hướng Lý Hỏa Vượng.
Thác Bạt Đan Thanh kinh ngạc hỏi:
"Nhĩ hiền đệ, ngươi cầm đao gỉ đứng bên cạnh giếng làm gì?"
“Đao gỉ?” Lý Hỏa Vượng quét mắt qua khuôn mặt Thác Bạt Đan Thanh, Ký Tướng, Thân Đồ Cương.
“Đúng rồi, đao gỉ này từ đâu ra? Nằm trong tay ta từ bao giờ?”
“Hử?” Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn về phía đao gỉ sét loang lổ trong tay.
“Đao này ở đâu ra? Rõ ràng ta có hai binh khí đủ dùng rồi, vì sao có thêm một thanh đao trong tay?”
Lý Hỏa Vượng bỗng vung tay ném đao gỉ xuống đất, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc nắm chuôi kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng vào thứ không rõ lai lịch.
"Chẳng lẽ đây là năng lực của Tâm Trọc? Nó định dùng thứ này hại ta?”
Lý Hỏa Vượng toàn thân căng cứng cảnh giác nhìn chằm chằm đao gỉ dưới đất, chậm rãi lùi lại, nhanh chóng áp sát với người khác.
Thác Bạt Đan Thanh thấy vẻ mặt Lý Hỏa Vượng căng thẳng thì mở miệng hỏi:
"Nhĩ hiền đệ? Không sao chứ?"
“Không hiểu sao trong tay ta có thêm một thanh đao.”
“Nhưng nghiệp chướng của Tâm Trọc là giấu đồ mà, tại sao tặng đồ cho ngươi?”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi, ngay sau đó cẩn thận kiểm tra thân thể của mình, nhẹ lắc đầu, quay qua nhìn Thân Đồ Cương đang vỗ trống.
"Tứ kim tinh quân tốc bả thai khởi, ngũ vạn ngũ thiên trạm nhất bài. Hắc kỳ hắc giáp hắc kỳ hào, khôi minh giáp lượng thị dong tài! Biệt khiếu đệ mã thụ triết đăng. Nhĩ yếu bất cản ngã tựu phiến!"
Cùng với tiếng trống, trong thiên địa đều mơ hồ đổi màu, sương mù không ngừng ngưng tụ trên không trung rồi lại nhanh chóng tiêu tan.
Thấy vẻ mặt nắm chắc phần thắng của đối phương, Lý Hỏa Vượng không nói gì nữa, yên lặng chờ đối phương buộc Tâm Trọc hiện ra.
Chuyện không đầu không đuôi này cậu tốt nhất là đừng thêm phiền cho họ.
Tiếng trống, tiếng xoay hột đào, tiếng gảy bàn tính không ngừng vang bên tai Lý Hỏa Vượng.
Ngay lúc này, Thân Đồ Cương bỗng khẽ quát:
“Tâm Trọc này đã trưởng thành mạnh mẽ rồi, làm bên ta thiếu đi một người!”
“Nhị Ngưu, đừng tiết kiệm nữa, bỏ thêm vốn đi!”
Theo tiếng quát khẽ của Thân Đồ Cương, vẻ mặt Ký Tướng nghiêm túc vỗ mạnh bàn tính vàng, Lý Hỏa Vượng nháy mắt cảm giác được mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên càng thêm hư ảo.
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn kiếm trong tay mình, số lượng là một thanh, nhưng nó cũng là hai thanh, hoặc ba thanh.
Tất cả số lượng ở xung quanh vào giây phút này dường như không còn ý nghĩa, một có thể là năm, cũng có thể là chín.
Cùng lúc đó, Thân Đồ Cương dùng sáu bàn tay vỗ dồn dập mặt trống, âm thanh không còn hát nữa mà biến thành tiếng rít gào.
"Nhất đóa thải vân thượng hạ phiên, nam cung liệt tiên tốc tốc lai! Bát tiên bát di các quy vị, thủ trụ bát môn hòa bát quan!"
Mây đen trên trời không ngừng đè xuống, cơ hồ gần sát đỉnh đầu, có thứ gì từ trong mây đen dâng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận