Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 273: Lạ lùng (2)

“Mặt trời lặn núi tây! Trời tối! Mười nhà có chín nhà khóa cửa, chỉ một nhà cửa không khóa ... ".
Đối diện Bang Binh Quyết niệm nhanh dồn dập, bà già không chút phản ứng, trợn to đôi mắt trân trân nhìn quanh phòng.
Khi không tìm được thứ mình muốn, bà già chuyển sang nhìn Bạch Linh Miểu, nhảy lưng tưng tới gần cô ấy.
"Đông đấu tây đấu nhất dạng ấn, bắc đẩu chính ngọ thẩm vi trần, xuân sinh thu tử cỏ hoang điếm, đông hạ trường sinh rừng rậm, trên trời một ngôi sao xám, rơi xuống đất một nắm sự sống!”
Một cây nhang xuất hiện trong tay Bạch Linh Miểu, nàng vẫy mạnh, đầu nhang không lửa tự cháy.
“Trời có cát Tường Như Ý Thiên, đất có Phong Đô Quỷ Môn Quan, ngày trước dương thì ngươi chiếm nhiều, hôm nay dương thì ngươi nhận ít!”
Cùng với tiết tấu của thần điều, đầu nhang cháy lửa mang theo khói trắng đánh về phía bà già, nhưng mới chạm vào áo liệm giống như bị nhúng nước, nhang tắt lửa.
Bà già bỗng há mồm cắn mạnh vào tay Bạch Linh Miểu, làn da bị cắn rách, bên trong là gai nhím đen.
Gai nhọn chui ra đâm thủng cằm của bà già.
“Thùng thùng thùng! Hồng thái gia nhanh phát binh, thùng thùng thùng! Một tiếng trống chiến phạn tạo, thùng thùng thùng! Hai tiếng trống siết chặt chiến bào, thùng thùng thùng! Ba tiếng trống đao ra khỏi vỏ ai, thùng thùng thùng! Bốn tiếng trống đến đem binh giao!”
Cùng với tiếng trống, từng dúm lông trắng mềm mại vươn ra từ dưới khăn trùm, chỗ cổ áo của Bạch Linh Miểu.
Dưới làn váy cũng mọc ra cái đuôi hồ ly không ngừng rơi rụng.
Những sợi lông này giống như vật sống chui vào thất khiếu của bà già.
Lão phụ nhân còn muốn giãy giụa nhưng không có bất cứ cơ hội phản kích, động tĩnh càng lúc càng yếu.
Bỗng nhiên lão phụ nhân thân thể mềm nhũn, từ ống quần bà chui ra một đống thứ đen tuyền, nương mờ tối nhanh chóng biến mất ở ngoài cửa.
“Thùng thùng thùng! Ngươi muốn đi a ta không ngăn, đem vương tào đầu dắt ngựa, cởi bỏ dây cương hậu bối an, lão Tiên gia giơ roi đánh ngựa quay về núi a! Thùng thùng thùng!”
Bạch Linh Miểu trở lại bình thường tháo khăn trùm đầu xuống, thở phào một hơi lại hưng phấn nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên cô ấy một mình ứng đối loại chuyện này, còn giải quyết viên mãn.
Điều này khiến Bạch Linh Miểu càng tự tin hơn, về sau Lý sư huynh còn gặp phiền phức gì cô ấy cũng có thể giúp đỡ.
Phu xướng phụ tùy, Bạch Linh Miểu không thể trách móc Lý sư huynh gặp phiền phức gì, điều cô ấy có thể làm là góp sức khi đụng chuyện.
“Khiêu Đại Thần phải làm sao mới có thể trở nên lợi hại? Ta cảm giác còn chưa đủ hữu dụng.”
“Hả? Tại sao muốn ta học giọng hát? Rõ ràng là ngươi hát, à, vậy được rồi, để ta thử xem.”
Nhìn bà già nằm yên dưới đất, Bạch Linh Miểu ngồi nghiêng tốt bụng sửa sang lại áo liệm xốc xếch cho bà.
"Thoạt trông ta đoán không sai, xác thực là cái gì bám vào xác chết của bà, mới nãy nó chạy nhanh quá, ta không thấy rõ ràng là cái gì."
Bạch Linh Miểu sửa sang lại xong đi hậu viện gọi hai phụ tử ra, nhận thù lao năm mươi văn tiền, cô ấy vội chạy về.
Bạch Linh Miểu vừa bước ra cửa đã bị một bóng người màu đen đứng bên cạnh hù sợ giật nảy mình.
"Ai ở đó!"
Bóng người kia đi ra, nắm tay Bạch Linh Miểu đi hướng chỗ ở:
"Về sau loại chuyện này hãy báo cho ta biết, có thể giúp đỡ lẫn nhau.."
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng bởi vì lo lắng cho mình mà chờ ở bên ngoài lâu như vậy, trong lòng Bạch Linh Miểu ngọt như ăn mật, ngại ngùng gần sát:
“Ưm ...”
Hai người lặng lẽ đi dọc đường nhỏ có chút bùn lầy trong thôn về nhà.
Hai người đều không nói chuyện, hưởng thụ khoảnh khắc yên lặng này.
Nhưng bầu không khí yên lặng rất nhanh liền bị phá vỡ, một bà già lưng còng đi tới, tay xách cái giỏ, cầm cây gậy tre.
Gậy tre gõ lung tung mặt đất dò đường, đây là một bà mù.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, bà mù ngừng lại, nghiêng tai hỏi bọn họ:
“Người trẻ tuổi, các ngươi biết nhà của Tiền Ngưu Sinh ở đâu không? Nhà bọn họ gặp ma, ta đến giúp bọn họ đuổi đi."
"A? Bà bà đến muộn rồi, nhà bọn họ không còn tai họa.”
"Cái gì!?! Lừa người mù cho vui à?!”
Bà mù tức giận chống nạnh chửi đổng, toàn mắng mười tám đời tổ tông của Tiền Ngưu Sinh.
Chó nhà quanh đây nghe tiếng sủa inh ỏi.
Nhìn bà già hung hăng ở trước mặt, Lý Hỏa Vượng nổi hứng hỏi:
“Bà lớn tuổi như vậy còn đến trừ tà? Xin hỏi quý tánh? Theo học phái nào?”
Nghe câu hỏi, bà mù hùng hổ thoáng chốc thu khí thế.
"Lão bà tử ta họ Thôi, ngươi kêu Thôi Tiên Cô được rồi, các ngươi có việc à? Muốn ta hỗ trợ?"
Thôi Tiên Cô vừa hỏi xong biểu cảm trở nên có chút nghi hoặc, bà kẹp gậy trúc dưới nách, lảo đảo sờ hướng Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng muốn tránh đi, nhưng không ngờ đối phương bám theo, hai tay gầy trơ xương giống vuốt ưng đụng vào mặt cậu.
“Ngươi ... kiếp trước làm gì thiếu đức lắm sao? Thật là lạ lùng!”
“Người ta hoặc thiếu thủy hoặc thiếu hỏa, xui lắm thì thiếu cả hai, người trẻ tuổi ghê gớm, trực tiếp ngũ hành thiếu cả năm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận